Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 201: Diễn Kịch



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Sau đó ℓà cảnh tượng ba người bị cưỡng ép ℓôi kéo rời đi, bị đưa trở ℓại phòng giam như thể sinh ℓy tử biệt. Ra khỏi căn nhà kia, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong ℓòng ℓại càng sợ hãi ℓo ℓắng nhiều hơn.
Mưu kế của Tuệ nha đầu quá mạo hiểm. Vừa rồi khi đao của Triệu Tứ chém xuống, bọn họ suýt nữa đã nhịn không được ℓao đến ra tay. Đó ℓà chuyện mà bọn họ hoàn toàn không đoán trước được, cũng may, thủ ℓĩnh bọn thổ phỉ ℓà một tên sành ăn.

Hồi đi học quân sự trên đại học nàng từng giả vờ bị ngất do say nắng, ℓừa được huấn ℓuyện viên chuyên dạy quá giờ vội vàng cho cả ℓớp giải tán, sau các bạn của nàng đều nói, nàng không bước vào ℓàng giải trí ℓà quá phí của trời.
Quay trở lại chủ đề chính…
Những người còn lại đều đã rời đi, chỉ để lại Triệu Tam an ủi Mạch Tuệ.
Triệu Tam cười đến dịu dàng ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu Mạch Tuệ: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ cần ngươi nghe lời, chúng ta sẽ không giết ngươi.”Thật ra khi đó Mạch Tuệ chỉ bàn trước với bạn là sẽ cùng giả vờ ngất đi, kết quả chỉ có một mình nàng ngất xỉu theo kịch bản.
Cả lớp lập tức hô to, bạn nam ở đội hình bên cạnh lập tức chạy tới đỡ nàng.
Nàng không dám trợn mắt, chỉ có thể tiếp tục giả vờ.Toàn thân Mạch Tuệ run như cầy sấy, ở trong mắt Triệu Tam thì nàng giống như một con chim chút đang sợ hãi.
Triệu Tam đứng lên, phủi phủi góc áo bị Mạch Tuệ túm nhăn, nở một nụ cười lạnh lùng mà mỉa mai.
Con người ấy à, đúng là giống loài ích kỷ nhất.Mạch Tuệ hung hăng túm lấy góc áo của gã, giống như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, hai mắt đẫm lệ nói: “Ta nghe lời, ta sẽ làm, các ngươi muốn ăn cái gì ta sẽ làm hết…”
Nụ cười nơi khóe miệng của Triệu Tam sâu hơn, nắm lấy cổ tay của nàng: “Nha đầu, không chỉ mình đồ ăn, mà còn cả… giết người nữa…”
Mạch Tuệ ngây ra, sau đó cắn môi, nước mắt cứ muốn là lại trào ra: “Ngươi, ngươi, các ngươi đừng giết ta, ta ta ta có thể…”Là một người lớn lên trong xã hội được quản lý bằng pháp luật, mạng người là thứ có trọng lượng nhất, cho dù là mạng của người xấu, Mạch Tuệ cũng cảm thấy nên để pháp luật trừng phạt, chứ không phải là nàng.
Nhưng ở đây bây giờ, trong tình huống này, cả trừng phạt và lựa chọn đều nằm trong tay mình.
Nếu thật sự rơi vào tình trạng “lũ thổ phỉ này không chết thì người chết chính là mình”, Mạch Tuệ hy vọng tay của mình sẽ không run.Cửa lại bị mở ra lần nữa, lần này người tiến vào là một tên thổ phỉ tiểu đệ, dẫn Mạch Tuệ tới hậu viện, nơi đó có phòng bếp, một đám nữ nhân cả người đầy máu và một đống thức ăn sống.
Mấy nữ nhân này đều là dân chạy nạn, giờ phút này các nàng mệt lả nằm vật ra đất, nhưng vẫn mở to mắt nhìn thổ phỉ.
Mạch Tuệ bị dẫn ra giữa nhà, thổ phỉ quất một roi xuống đất, khiến cho mấy nữ nhân đang nằm trên mặt đất sợ mức giãy giụa bò dậy.Chỉ tiếc, nha đầu biết huấn luyện gấu đang sợ vỡ mật rồi, không còn trông cậy được nữa.
Triệu Tam phất tay áo rời đi, Mạch Tuệ lập tức dừng khóc, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vết khứa thật dài bị mũi đao vạch ra ở trên mặt đất.
Triệu Tam nói không sai, giết người, quả thật là một vấn đề mà nàng cần phải đối mặt.
“Sau này, đây sẽ ℓà nữ đầu bếp, hôm nay xử ℓý hết chỗ thịt này đi, các ngươi đều phải giúp đỡ nàng ta, nếu có ai dám ℓén giấu thịt hoặc ℓà trộm đồ...”
Thổ phỉ đưa cho nàng một con dao găm ngắn, cười dữ tợn nói: “Ngươi hãy giết nàng ta.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận