Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 211: Lần Này, Nàng Không Thể Mềm Lòng Được Nữa!



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Là giọng nói của Triệu Tứ.
“Bỏ cung tên xuống, giao thuốc giải ra đây, không thì ta sẽ giết chết đệ đệ muội muội của ngươi!”
Mạch Tuệ kinh hãi…
Mồ hôi ℓạnh chảy khắp toàn thân, Mạch Tuệ ném cung tên xuống, thò tay vào vạt áo trước ngực, trông như thể đang tìm thuốc giải vậy.
Vốn tưởng rằng có thể đi theo mấy đại ca cùng nhau vào nhà cướp của, ăn sung mặc sướng, kết quả đâu thể ngờ là vẫn chưa hoàn thành được phi vụ nào mà đã gặp phải chuyện xui xẻo này rồi.
Cũng đâu phải là bọn họ giết người thân của đám dân chạy nạn đó chứ.
Đám đó cứ nhìn thấy bọn họ là vung đao chém, còn thổ phỉ hơn cả thổ phỉ.
“Xảy ra chuyện gì?” Hai tên thổ phỉ canh cửa vội hỏi.Triệu Tứ lảo đảo, Mạch Tuệ nhân cơ hội đoạt lấy đao của gã, bổ thẳng về phía tiểu đệ canh cửa mà không hề chần chừ chút nào.
Lần này, nàng không thể mềm lòng được nữa!
Lưỡi dao sắc bén rạch ngang từ ngực đến bụng, Mạch Tuệ cảm thấy có chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt, trước mắt là một mảnh đỏ rực.
Tiểu đệ canh cửa trợn trừng mắt rồi ngã xuống.“Chạy mau chạy mau!”
Mấy tên thổ phỉ liều mạng chạy ra ngoài cổng thành, huynh đệ thủ lĩnh của bọn họ đều đã chết, chỉ còn lại mấy người bọn họ mà thôi. Đối mặt với đám dân chạy nạn nhân số đông đảo lại còn giống như đang phát điên, chạy trốn trở thành lối thoát duy nhất của bọn họ.
Vốn dĩ bọn họ cũng không phải là thổ phỉ chính gốc, bọn họ vốn là những tù nhân đã bị giam giữ.
Là do ngày ấy thổ phỉ xông tới trấn trên, giết chết huyện thừa, còn bắt nhốt rất nhiều dân chạy nạn vào ngục tối. Thổ phỉ giết người như ma, vì để giữ mạng và lấy lại tự do, bọn họ đã lựa chọn đầu hàng thổ phỉ.Trước ngực của gã vẫn còn bị con dao găm của Mạch Tuệ cắm vào, dòng màu đỏ tươi chảy xuôi theo chuôi đao nhỏ xuống dưới, Mạch Tuệ dùng sức bẻ tay gã ra, nhưng gã không di chuyển mảy may, hai tay như bị hàn chặt vào cổ của Mạch Tuệ.
Bóp chết nha đầu này, là điều mà gã muốn làm nhất vào giờ phút này.
Trong lúc mơ hồ, Mạch Tuệ có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần dần trôi đi, nhưng nàng lại không vào không gian được.
Tại sao lại như vậy?“Khuyên ngươi tốt nhất đừng có giở trò, tiểu đệ ta vung đao rất nhanh đấy.”
Mạch Tuệ nuốt nước miếng.
Đột nhiên một quả sầu riêng từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào đầu tiểu đệ canh cửa.
Sự chú ý của thổ phỉ lập tức bị hút đi, Mạch Tuệ biến ra một con dao găm từ trong không khí, xoay người hung hăng đâm vào tim Triệu Tứ!Đột nhiên bụng Mạch Tuệ nhói lên, toàn thân Triệu Tứ run nhẹ, sức lực trên tay cũng thả lỏng đôi chút.
Mạch Tuệ dùng hết sức bình sinh đấm một quyền vào trán gã, cuối cùng cũng thoát ra khỏi đôi tay đòi mạng kia.
Không khí tràn thẳng vào phổi, Mạch Tuệ xụi lơ cả người, một vòng trăng lưỡi liềm lẳng lặng trên trên bầu trời đêm đen xì, còn Triệu Tứ vừa ngã sang một bên thì bị trường đao đâm thẳng vào bụng, bên cạnh gã là một nữ nhân đang run rẩy.
Mạch Tuệ muốn nhìn rõ mặt của nữ nhân kia, nhưng tầm mắt lại không thể kiểm soát được mà mờ dần đi, toàn bộ ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ…Ngay khi đang ngây người, Mạch Tuệ chợt cảm thấy trán mình bị đánh úp, cả người bị Triệu Tứ vừa phản ứng lại đánh cho ngã lăn xuống đất.
Mạch Tuệ ngã trên mặt đất, tầm mắt biến thành màu đen, nhưng giây tiếp theo, hai tay của Triệu Tứ giống như vuốt sắt hung hăng bóp chặt cổ Mạch Tuệ.
Không khí lập tức bị cướp đoạt, hai mắt Mạch Tuệ ứ máu, cả khuôn mặt dần dần chuyển sang màu đỏ tím do bị thiếu oxy.
Hai mắt Triệu Tứ đỏ đậm, gân xanh trên trán nảy lên, nhưng khóe miệng gã lại hiện lên một nụ cười điên cuồng dữ tợn.
“Dân chạy nạn nổi ℓoạn, thủ ℓĩnh đã chết, mau mở cổng thành ra đi!”





Bạn cần đăng nhập để bình luận