Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 229: Say Nắng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta cứ ngủ thêm một chút nữa đã.
Buổi trưa ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất khô nứt nẻ, một đoàn người đi bộ cả buổi sáng tới tận trưa mà không bổ sung nước, môi đã khô đến mức nứt ra, phơi nắng nhiều mắt nổ đom đóm, nhưng nơi chết tiệt này vừa mênh mông bát ngát ℓại bằng phẳng, một bóng cây che mát cũng không có.
Họ khựng ℓại, ngã vật ra đất, cảm thấy nóng ran cả mông, chỉ còn biết nhích từng chút một với đôi chân nặng như đổ chì, hi vọng có thể tìm thấy một bóng cây râm mát.
“Nước?” Tôn Nhị Ngưu đột nhiên hăng hái một chút: “Tối hôm qua… Không phải mọi người uống hết nước rồi sao?”
Tôn Nhị Ngưu liếm đôi môi đầy da chết, khát khao uống nước mãnh liệt trong đầu khiến hắn ta từ bỏ suy nghĩ.
Hắn ta cầm lấy nước, cẩn thận hớp một ngụm nhỏ, dòng nước mát ngọt mát lạnh đã cứu hắn ta sống lại ngay lập tức.
Tôn Nhị Ngưu có chút lưu luyến trả lại túi nước cho Mạch Tuệ: "Ta uống rồi, muội cũng uống một chút đi."…
"Của muội chưa hết. Huynh nhớ nhầm rồi. Mau uống đi." Mạch Tuệ mồ hôi nhễ nhại nói.
Phải không?Mạch Tuệ gật đầu, đưa cho hai đứa nhỏ uống một chút, sau đó đưa cho mẹ nuôi và Tiểu Lý quả phụ, mỗi người chỉ dám dè dặt uống một ngụm nhỏ.
Trong mắt họ, đây là giọt nước cứu mạng cuối cùng.
Mạch Tuệ không uống nên gửi túi nước cho Tôn Đại Ngưu và Tôn thợ săn ở phía trước.Người run rẩy đã bất tỉnh, Tôn Đại Ngưu muốn cho bà ấy uống chút nước, Mạch Tuệ ngăn lại: "Bây giờ bà ấy ngất rồi không nuốt được đâu, giờ mớm nước dễ bị sặc ở cổ họng lắm."
Mạch Tuệ lo lắng nói: "Đại Ngưu ca, giúp bà ấy hạ nhiệt trước đi, trong xe vẫn còn một ít rượu thuốc, mau mang lại đây."
Tôn Đại Ngưu chạy đi lấy rượu thuốc, Mạch Tuệ xoa rượu thuốc lên cổ tay bà ấy, trán và dưới nách, cồn trong rượu bốc hơi giúp hạ nhiệt.Lúc này, Tôn thợ săn cũng đi tới, không nói một lời nhổ mấy ngụm nước bọt lên ngón giữa, rồi bắt đầu giúp bà lão đánh gió.
Mạch Tuệ và Tôn Đại Ngưu nhanh chóng lùi lại để xua những người đang lo lắng vây xem ra xa một chút, đảm bảo sự thông thoáng.
Sau vài cái, sống mũi và cổ bà lão đỏ tím, bà ấy cũng từ từ tỉnh lại.Mạch Tuệ và Tôn Đại Ngưu chạy lên ngay lập tức, thấy bà lão nằm trên mặt đất mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, toàn thân run rẩy.
Tôn Đại Ngưu hét lớn: "Mọi người tản ra trước đi, đừng chen chúc một chỗ!"
Mạch Tuệ quỳ xuống bên cạnh bà ấy và nhanh chóng cởi bỏ một phần quần áo của bà ấy ra, giúp bà ấy hạ nhiệt.Tôn Đại Ngưu cũng vừa mừng vừa ngạc nhiên, chưa kịp nghĩ thêm gì đã ôm túi nước uống một ngụm.
Đột nhiên có người hét lên, một bà lão ngã sấp xuống.
"Mau lên, mau tới đây, bà ấy bị say nắng!"
"Đại Ngưu ca, đút nước cho bà ấy đi." Mạch Tuệ nói.
Ông trời ơi, sao ℓại khó khăn vậy.





Bạn cần đăng nhập để bình luận