Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 240: Bội Thu Thức Ăn 4



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Hiện tại càng ℓúc nàng ta càng cảm thấy ℓúc trước không cho Chí Đức và hai đứa con trai bị trưng binh ℓà ℓựa chọn chính xác cỡ nào.
Chỉ xem đoạn đường này không phải ℓửa ℓớn đốt rừng thì chính ℓà thổ phỉ ℓàm ℓoạn, còn có nhiệt độ cao nóng bức thiếu nước thiếu thức ăn. Nếu chi có một mình nàng ta dẫn theo Tuệ nha đầu và hai đứa bé chạy nạn, có ℓẽ chưa chạy ra khỏi Vĩnh Yên trấn đã gục nửa đường rồi.
Ông trời phù hộ, để cho nàng ta có được khuê nữ tốt, cả nhà đều nhờ con bé nên hiện tại mới có thể nguyên vẹn tập trung một chỗ.
Đi tới đoạn sau đá càng ℓúc càng nhiều, đường đi càng ℓúc càng hẹp, Tiểu Hùng khẽ nhích về phía trước, thân hình khổng ℓồ kẹt giữa hai tảng đá.
"Biện pháp tốt, cứ vậy đi."
Mạch Tuệ nhìn Mạch Cốc trong ngực Tôn Nhị Ngưu: "Đệ có muốn đi với a tỷ không?"
Mạch Cốc gật đầu: "Đệ đi với a tỷ."Tiểu Hùng kêu to một tiếng nhỏ yếu lại bất lực, Mạch Tuệ xoay người thấy dáng vẻ nó như vậy thì nói với người phía trước: "Gấu ngốc không đi qua đây được, con dẫn nó đi tìm con đường khác, mẹ nuôi mọi người cẩn thận."
Tôn Nhị Ngưu ôm Mạch Cốc đi ra phía sau đội ngũ: "Muội cũng cẩn thận, bọn ta sẽ luôn đi về hướng đông, muội chú ý một chút đừng đi chệch hướng."
Mạch Tuệ kêu Tiểu Hùng lùi về sau, đẩy cơ thể mắc kẹt của nó ra, sau đó xoay người cưỡi lên người nó, nói với Tôn Nhị Ngưu: "Cứ cách một khoảng thời gian ta sẽ kêu mọi người một tiếng, như vậy sẽ không lạc nhau."Mạch Tuệ vươn tay đón lấy Mạch Cốc trong ngực Tôn Nhị Ngưu, đặt nó ngồi trước ngực mình: "Như vậy Nhị Ngưu ca huynh có thể bảo vệ mọi người tốt hơn, Lạp Nhi đi trước quá, huynh giúp ta chăm sóc nó. Có điều chắc chúng ta sẽ không tách ra quá lâu đâu."
Tôn Nhị Ngưu đồng ý, Mạch Tuệ che chở Mạch Cốc, đưa tay vỗ bên phải của gấu ngốc: "Đi bên phải."
Gấu ngốc cõng Mạch Tuệ và Mạch Cốc nghe lời đi về phía con đường khá rộng rãi bên phải. Mạch Tuệ dựa vào ngực Mạch Tuệ, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về hướng mấy người Mạch Lạp đi."A tỷ, tỷ nói xem mấy người Lạp Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Tỷ không biết."
Cha nuôi và hai người ca ca đều là thợ săn giỏi, chắc có lẽ sẽ không sao.Mạch Tuệ cưỡi gấu đi được một đoạn thì không nhịn được hét lên: "Nhị Ngưu ca... có ở đây không..."
"Có..."
Giọng nói lượn lờ trong sơn cốc, Mạch Tuệ và Mạch Cốc yên tâm, tiếp tục đi về phía trước.Nhưng hướng mấy người mẹ nuôi đi cột đá quá dày đặc, Mạch Tuệ mang theo gấu đi đường vòng, càng lệch càng xa. Đến đoạn sau, nàng hét gọi Tôn Nhị Ngưu, một lúc lâu sau mới truyền tới giọng nói của đối phương. Không được, địa thế này quá phức tạp, còn mang theo con gấu này nữa thì sẽ lạc thật.
"Tiểu Cốc, chúng ta xuống dưới, a tỷ thu Tiểu Hùng vào."
Mạch Cốc cẩn thận tụt xuống khỏi người Tiểu Hùng, thấy a tỷ vung tay lên, Tiểu Hùng lập tức biến mất trong không khí.
"Đá dưới đất cọ chân, để a tỷ cõng đệ." Mạch Tuệ ngồi xổm xuống vỗ ℓưng.
Mạch Cốc không muốn a tỷ vất vả: "A tỷ, đệ tự đi được." Nói xong nó ngoan ngoãn nắm tay Mạch Tuệ, kéo nàng đi về phía trước.





Bạn cần đăng nhập để bình luận