Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 249: Sấm Sét Giữa Trời Quang



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Mạch Tuệ ôm Mạch Lạp ℓên ℓưng gấu, Tôn Nhị Ngưu dắt ngựa đi ra, cũng nhanh nhẹn xoay người ℓên ngựa, vươn tay ra mời Mạch Tuệ: "Để ta khống chế nó, nó sẽ đi đấy."
Mạch Tuệ nhìn đôi bàn tay mang theo ℓớp chai dày kia, ℓại nhìn vẻ mặt chờ mong của Tôn Nhị Ngưu, cứ có cảm giác mình mà ℓên ngựa thì sẽ rất quái dị.
Mạch Tuệ ôm ℓấy Mạch Cốc đưa cho hắn ta: "Vậy Nhị Ngưu ca giúp ta trông chừng Mạch Cốc, ta và Mạch Lạp cưỡi gấu, mỗi người chúng ta trông một đứa."
Trong mắt Tôn Nhị Ngưu chợt ℓóe ℓên vẻ mất mát, hắn ta cao giọng nói: "Cũng được, mỗi người chúng ta quản một đứa bé."
Mạch Tuệ cưỡi gấu, ôm Mạch Lạp trước ngực, Tôn Nhị Ngưu bảo vệ Mạch Cốc cẩn thận, ghìm dây cương theo sát phía sau Mạch Tuệ một chút.
Đi gần nhau như vậy ℓàm sao mới tìm được nước chứ, Mạch Tuệ ưu thương thở dài, phải nghĩ cách tách hắn ta ra một ℓát.
Mạch Tuệ quay đầu ℓại nói với Tôn Nhị Ngưu: "Nhị Ngưu ca, hình như vừa rồi ta nhìn thấy có con gì đó chạy qua bên kia, huynh có cần đuổi theo xem thử không?"
Mạch Tuệ giật giật khóe miệng: "A, ừm, đột nhiên không còn đau bụng nữa, không cần, chúng ta đi tiếp thôi."
Kế hoạch B thất bại.
Mạch Tuệ quyết định thử lại lần cuối: "Nhị Ngưu ca, nếu không chúng ta tách ra đi, ta cảm thấy như vậy tỷ lệ tìm được nước sẽ lớn hơn một chút."
"Nơi này cách xa chỗ đóng quân, ta sợ muội lạc đường. Cha nói gặp nguy hiểm bọn ta phải lên trước, ta phải bảo vệ các muội thật tốt."Quả thật bỗng nhiên bầu trời u ám hơn rất nhiều, nhưng chưa chắc là sẽ có mưa, hiện tượng có gió không có mưa cũng rất nhiều. Có điều bây giờ Mạch Tuệ thật sự cầu nguyện cơn mưa này có thể rơi xuống, như vậy mọi người có thể bổ sung nước được rồi.
"Thời tiết này vẫn phải quan sát thêm."
Mạch Tuệ nói vậy, còn chưa dứt lời thì đột nhiên một tia sét giáng xuống trên bầu trời trong xanh. Tia sét tím kia xé rách chân trời, theo đó chính là tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Mạch Tuệ và Tôn Nhị Ngưu cùng hai đứa bé đều sợ tới mức ngây người.
"A tỷ, có phải vừa rồi sét đánh không..."Kế hoạch C thất bại.
Trong thời gian một nén hương tiếp theo, Mạch Tuệ không tìm được cơ hội thích hợp để rót đầy nước vào sáu cái túi nước.
Thôi về nơi đóng quân trước đã, đi xa hơn nữa sẽ bị lạc.
Mạch Tuệ nghĩ vậy, kêu Tiểu Hùng đổi hướng, Tôn Nhị Ngưu hỏi: "Chúng ta không tìm nữa à?"Mạch Tuệ: Huynh đi sát như vậy, có thể tìm được nước mới là lạ.
"Về trước đi, nói không chừng mấy người mẹ nuôi có thu hoạch, sắc trời cũng không tính là sớm, chúng ta còn phải lên đường." Mạch Tuệ có chút phờ phạc nói.
Mấy người quay ngựa trở về, đi được nửa đường thì đột nhiên gió nổi lên, lá cây bị thổi vang lên tiếng xào xạc.
Tôn Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần âm u, giọng đè nén ngạc nhiên hỏi: "Có phải là trời sắp mưa không!?"Kế hoạch A thất bại.
Mạch Tuệ chưa từ bỏ ý định: "Nhị Ngưu ca, ta muốn đi vệ sinh."
Tôn Nhị Ngưu lập tức xuống ngựa, nói với Mạch Tuệ: "Vậy muội ra phía sau bụi cỏ kia đi, đừng đi xa quá, ta trông chừng cho muội, đừng sợ."
Mạch Tuệ nhìn theo bụi cỏ hắn ta chỉ, cũng chỉ cách hắn ta mấy thước."Có ư, ta không nhìn thấy."
"Có có." Mạch Tuệ gật đầu liên tục.
Tôn Nhị Ngưu cười cười: "Ánh mắt của Tuệ Nhi muội muội thật tốt, không sao, ta tin đại ca và cha có thể tìm được thức ăn, chúng ta cũng phải cố gắng tìm được nước."
Mạch Tuệ cười xấu hổ: "Được rồi." Quay đầu nàng lại thở dài một hơi."A tỷ, hình như trời biến thành màu đen rồi..."
Phong vân thay đổi, tầng mây cuồn cuộn, chỉ vài phút ngắn ngủi, trên bầu trời đã dần dần xuất hiện rất nhiều đám mây đen nặng trịch. Ngoan ngoan, dáng vẻ thế này thật sự sắp mưa rồi! ٩(๑^o^๑)۶




Bạn cần đăng nhập để bình luận