Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 250: Mưa



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Nhưng... nơi đóng quân ℓộ thiên không thể tránh mưa được!
Mạch Tuệ và Tôn Nhị Ngưu ℓo ℓắng trở về, phát hiện mấy người mẹ nuôi cũng đã quay ℓại.
Mẹ nuôi nhìn thấy bọn họ thì hét ℓên từ xa: "Tuệ nha đầu, trời sắp mưa rồi, chúng ta phải tìm chỗ tránh mưa, mấy người cha nuôi con đã đi rồi!"
Nói xong còn không đợi mấy người Mạch Tuệ đến gần đã xách đồ ℓên chạy về một hướng.
Mây đen bao phủ đỉnh đầu, cuồng phong gào thét, ℓá cây bị thổi tung đập vào mặt đau nhức.
Mạch Tuệ cẩn thận bảo vệ Mạch Lạp Mạch Cốc cưỡi gấu, Tôn Nhị Ngưu chạy tới đưa mẹ nuôi ℓên ngựa, một đám người chạy về phía chỗ tránh mưa mà mẹ nuôi phát hiện ℓúc tìm rau dại.
Đó ℓà hai tảng đá ℓớn đổ nghiêng, tạo thành một mái vòm hình tam giác, giống như nóc nhà. Nhưng trước và sau không che gió tránh mưa được, ℓúc mấy người Mạch Tuệ tới thì che nuôi và Đại Ngưu ca, còn có Tiểu Lý quả phụ đang căng thẳng nhanh chóng dùng gỗ và cây cỏ dựng tường gỗ để chắn trước sau.
Mạch Tuệ xuống gấu, lập tức tới giúp đỡ, đóng cọc gỗ xuống đất, sau đó mẹ nuôi và Tiểu Lý quả phụ dùng dây leo bện lại rồi trải cỏ lên để thoát nước. Hai đứa bé cũng đòi giúp đỡ, Mạch Tuệ kêu bọn nó cầm cọc gỗ đào ra một cái rãnh dưới mặt đất xung quanh.
Nàng chỉ tùy tiện sai bọn nó, không ngờ rằng bọn nó lại làm rất hăng say, đào rãnh thoát nước cũng ra hình ra dạng.
Cơn mưa tầm tã nói rơi là rơi, bên này Mạch Tuệ mới chuẩn bị xong tường gỗ, rãnh thoát nước còn chưa làm xong thì hạt mưa to đã bị gió thổi đập xuống mặt đất khô hạn, nhuộm ra một đóa hoa bùn, có giọt đập thẳng vào mặt Mạch Tuệ.
"Hai đứa mau vào đi!" Mạch Tuệ đẩy mạnh hai đứa bé, sau đó nàng cầm cọc gỗ, hứng mưa đào xong rãnh thoát nước. Lúc nàng đi vào trong thì trên người đã ướt một nửa, tóc ướt nhẹp dính vào mặt và cổ."Đây là dưa hấu tháng tám, ngon lắm đấy, tiểu oa nhi mau nếm thử đi."
Sáng sớm hai đứa bé chưa được ăn gì, cả đoạn đường Tôn Nhị Ngưu đi theo, Mạch Tuệ cũng không thể lén lấy thứ gì cho bọn nó ăn, chắc hẳn đã đói bụng từ lâu. Bọn nó nhận lấy dưa tháng tám mà Tiểu Lý quả phụ đưa tới, vội vã móc thịt quả bên trong ra ăn.
"Ừm, ngọt quá! Hương Lan tỷ tỷ, rất ngọt!"
Một tiếng Hương Lan tỷ tỷ này lại khiến Tiểu Lý quả phụ rất xấu hổ: "Tiểu oa nhi phải gọi thẩm thẩm, ta lớn hơn hai đứa nhiều như vậy, sao lại không biết xấu hổ để hai đứa gọi tỷ tỷ được."Không biết Tôn thợ săn lôi từ đâu ra năm con chuột đồng ném xuống trước mặt mọi người, có lớn có nhỏ: "Vận may tốt, để ta bắt được một ổ."
"A, ta và A Thúy tỷ cũng có thu hoạch." Tiểu Lý quả phụ lấy rổ mây bên cạnh qua, bên trong lại đầy rễ cỏ rau dại gì gì đó.
"Tình huống bên này rất tốt, rau dại ăn được cũng nhiều, nhất định đoạn đường sau này chúng ta sẽ không chết đói. À, đúng rồi, ta còn hái được hai thứ đồ tốt."
Tiểu Lý quả phụ moi móc trong rổ rau dại, lấy ra hai thứ có màu đỏ tím trong ánh sáng lờ mờ đưa cho Mạch Lạp và Mạch Cốc.Một nơi ẩn núp cực kỳ giản dị, không gian không tính là lớn, sau khi chen thêm một con ngựa và một con gấu chỉ còn thừa lại không gian hoạt động khoảng sáu mét vuông. Tám người, còn phải nấu cơm và ngủ. Nhưng bây giờ tất cả mọi người không để ý vấn đề này lắm.
Tiểu Lý quả phụ đặt nồi sắt ra ngoài hứng nước mưa, Mạch Tuệ cũng đặt túi nước qua tường gỗ một bên, mưa nhỏ từ trên lá cây xuống có thể theo miệng túi chảy vào trong túi.
Mưa rơi nặng hạt kèm theo cuồng phong cùng đập mạnh vào trong tường gỗ, từ lỗ hổng không thể nào bịt kín trên tường gỗ liên tục có gió và một ít mưa rơi vào. Từ lỗ hổng tam giác nhỏ kia nhìn ra ngoài, bầu trời đã mây đen dày đặc, tia sét xanh tím xuyên qua lại giữa tầng mây như rồng lượn, tiếng sét đánh nổ vang lan ra từ phía chân trời. Hai đứa bé bịt lỗ tai, nhắm mắt lại vì trong ngực mẹ nuôi, mẹ nuôi và Tiểu Lý quả phụ lại cong môi cười mừng rỡ.
"Khô hạn mấy tháng, cuối cùng cũng có một cơn mưa to ra dáng, nhìn sắc trời này sợ là phải mưa một lúc, hôm nay chúng ta không lên đường được, an tâm ở lại đây một ngày thôi."Mạch Cốc lắc đầu: "A tỷ gọi tỷ là Hương Lan tỷ tỷ, bọn đệ đều là cùng thế hệ với a tỷ, cũng phải gọi tỷ là Hương Lan tỷ tỷ."
Sắc mặt Tiểu Lý quả phụ đỏ lên, con mắt cười cong cong: "Đứa bé lanh lợi, còn biết vai vế, thật thông minh!"




Bạn cần đăng nhập để bình luận