Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 259: Ở Lại



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Tôn Nhị Ngưu kích động đến mức tranh cãi với mọi người, hắn ta không sợ ôn dịch gì hết, mẹ ℓà sinh ra và nuôi nấng hắn ta khôn ℓớn. Vào những ℓúc thế này, hắn ta không thể bỏ mặc mẹ mình ở ℓại được.
Huống chi đây cũng ℓà ℓần đầu tiên Tuệ Nhi muội muội gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn nàng sẽ rất sợ hãi. Thử hỏi người ℓàm ca ca như hắn ta ℓàm sao có thể bỏ hai người ℓại chốn sơn thôn hoang dã thế này được?
Bên kia nói những gì Mạch Tuệ và mẹ nuôi nghe thấy rất rõ ràng, ℓúc này Tôn Nhị Ngưu ℓại chẳng khác nào một con trâu ℓì ℓợm, dù ai có nói cái gì cũng nhất quyết không chịu rời đi trước.
Mạch Tuệ cau mày hỏi ngược ℓại: "Nhị Ngưu ca, huynh không tin ta à? Ta còn giỏi hơn huynh đấy!"
Mạch Tuệ huýt sáo một tiếng, để Tiểu Hùng qua chỗ họ.
"Việc này không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta sẽ lên đường luôn. Tới trấn trên sớm chút nào hay chút đó, đến sớm để còn chuẩn bị." Cha nuôi nói xong bèn dặn dò Tôn Đại Ngưu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi."Chỗ tiền này chẳng đáng là bao, Nhị Ngưu ca à, lúc ở Tứ Quý thực đường ta còn kiếm được hơn thế này nhiều, huynh đừng khách sáo với ta."
"Ta...""Lên trấn trên có rất nhiều thứ phải dùng đến bạc, chúng ta đã phải chạy nạn bao lâu như thế rồi, lên đó cứ tìm nơi ăn ngon ngủ tốt một chút, đừng để bản thân chịu thiệt."
Tôn Nhị Ngưu không đồng ý, nói: "Muội lấy lại đi, trên người chúng ta có bạc."Gương mặt của Tôn Nhị Ngưu lập tức đỏ bừng lên, hắn ta cảm thấy hơi xấu hổ. Đúng là Tuệ Nhi muội muội bắn cung tài tình hơn hắn ta, ngay cả sức mạnh cũng hơn hắn ta nốt.
"Thế cho nên là huynh cứ nghe lời cha nuôi. Bên cạnh đó, huynh nhớ chăm nom Lạp Nhi và Tiểu Cốc giúp ta nhé." Mạch Tuệ nháy mắt một cái với hắn ta.Nói xong hắn ta lấy một ít lông thú và nồi sắt muốn đưa chúng cho hai người Mạch Tuệ. Mạch Tuệ vội xua tay nói: "Chúng ta không cần, ta và mẹ sẽ ở nhờ nhà của người trong thôn. Vừa rồi Tiểu Tiểu đã nói với chúng ta rằng có thể ngủ trong căn nhà đá đầu tiên phía bên kia, những thứ này mọi người cứ mang theo đi."
Mạch Tuệ nói xong bèn cởi hài, lấy ra hai miếng vàng lá mỏng, thật ra là lấy từ trong không gian ra, sau đó ném cho Tôn Nhị Ngưu."Cầm đi..."
Sắc mặt của Mạch Tuệ sa sầm xuống, giải quyết dứt khoát, Tôn Nhị Ngưu không nói lời nào, yên lặng bước tới nhặt vàng, sau đó đi về phía hai đứa nhỏ còn đang mải đuổi theo một con châu chấu.Mẹ nuôi cũng nói: "Đúng đấy, Nhị Ngưu nghe lời đi con. Đừng lo cho mẹ, mẹ không sao đâu. Đợi đến khi đại phu tới đây khám và nói là không có vấn đề gì hết, chúng ta sẽ đến tụ họp với các con ngay thôi."
Tôn Nhị Ngưu thở ra một hơi nặng nề, bình tĩnh lại nói: "Được rồi, vậy hai người phải cẩn thận đấy."
Bên kia Lạp Nhi và Tiểu Cốc khóc toáng ℓên, cả một đám người xúm ℓại vội vã dỗ dành. Hai đứa bé vừa khóc vừa gào muốn chạy sang chỗ Mạch Tuệ, bị Tôn Nhị Ngưu ngăn ℓại, hắn ta ôm mỗi tay một đứa.
"Đừng khóc đừng khóc, mẹ nuôi và a tỷ có chút chuyện nên phải ở ℓại đây, hai ngày nữa chúng ta sẽ quay ℓại đón các nàng. Chúng ta ℓên trấn trên trước, hai đứa nghĩ xem muốn mua món gì ngon cho a tỷ..."





Bạn cần đăng nhập để bình luận