Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 289: Lên Núi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Đội ngũ được chia ℓàm hai đội, cha nuôi không đi với Mạch Tuệ mà ℓà cùng Chu đại phu tiến vào Thường Thanh sơn trong một đội khác. Mạch Tuệ và một vị đại phu khác chưa từng tiếp xúc cùng một nhóm người tiến vào Thường Thúy sơn.
Lúc những người khác còn đang khó khăn vượt qua những bụi cỏ cao chừng nửa người, Mạch Tuệ đã cưỡi gấu như giẫm trên đất bằng vô cùng oai phong. Bất kỳ cây cối thực vật nào bị cơ thể cao ℓớn của Tiểu Hùng chạm phải, bàn chân dày rộng giẫm mạnh một cái cũng bị nó ℓàm cho dễ bảo.
Mọi người thấy thế thì nhao nhao đi theo phía sau Tiểu Hùng, tất nhiên Mạch Tuệ trở thành người mở đường.
"Mọi người chia nhau ra tìm, cầm theo cành cây, cẩn thận giẫm phải rắn, chỗ có nước khả năng tử diệp thảo sinh trưởng sẽ cao hơn."
Đại phu không có tâm trạng uống nước, vừa đến đây ông ấy đã nhìn xem trên vách núi có mọc tử diệp thảo hay không. Đáng tiếc tuổi tác của ông ấy đã cao nên thị lực không tốt lắm, vươn cổ cả buổi cũng không nhìn ra manh mối gì.
Lúc này đột nhiên một binh lính trẻ tuổi bên cạnh chỉ vào một chỗ nói: "Đại phu, bên đó có phải tử diệp thảo không? Là màu tím!"'Lần này không chỉ có đại phu, cả Mạch Tuệ cũng không nhịn được thở hổn hển. Bởi vì địa thế hình dốc nên Tiểu Hùng dừng lại ở chỗ sườn núi. Tiếng tỏng tỏng loáng thoáng truyền vào trong tai Mạch Tuệ, giống như âm thanh giọt nước rơi xuống vũng nước. Mạch Tuệ dùng sức hít hà, cảm giác hơi nước trong không khí dày hơn vừa rồi một chút, xoang mũi không còn khô như vậy nữa. Chẳng lẽ xung quanh đây có suối?
Mạch Tuệ không nhịn được dò theo tiếng tỏng tỏng tới gần, người phía sau cũng đi theo nàng, càng đến gần tiếng suối tỏng tỏng kia càng rõ ràng.Đại phu nói xong thì nói với Mạch Tuệ và mấy người xung quanh: "Các ngươi theo ta tiến lên một chút nữa, trên vách núi đá cũng có khả năng mọc."
Mạch Tuệ và hai nam nhân khác gần năm mươi tuổi mang theo hai quan binh và đại phu cùng đeo gùi thuốc leo lên tiếp.Đại phu vui vẻ nói: "Phía sau thân núi có suối, nói không chừng trên vách núi có tử diệp thảo, chúng ta mau đi vòng qua xem thử."
Nói xong đột nhiên toàn thân ông ấy như phát điên, lưng không còn mỏi, chân cũng không còn đau mà trèo về phía bên kia như bay, tinh thần còn hăng hái hơn Mạch Tuệ. Mạch Tuệ ngơ ngác nhìn bóng dáng của đại phu, đột nhiên cảm thấy a-đrê-na-lin đúng là một thứ thần kỳ.Đợi đến khi bọn họ đi vòng qua phía sau thân núi, quả nhiên vách đá ở chỗ cao đang chảy nước, dòng nước thật nhỏ tụ lại thành một đầm nước nhỏ chừng miệng sọt bên dưới vách đá, sau đó lại chảy vào sâu trong thân núi. Mấy người đang khát vội vàng đi qua, vốc một vốc nước suối trong trẻo trong đầm bắt đầu uống ừng ực.
"Nước này rất ngọt, mọi người mau thử đi.""Ở đâu!?" Hai mắt đại phu bất chợt sáng ngời, nhìn theo ngón tay của hắn ta, sau khi phân biệt nửa ngày mới nói: "Là màu tím, chúng ta phải hái nó xuống mới có thể xác định được."
"Hái thế nào, chỗ này không đi lên được." Một người đi cùng nói.
Đột nhiên một binh ℓính khác mở bọc đồ đeo trên ℓưng, ℓấy ra một cuộn dây thừng từ bên trong. Mọi người nhìn hắn ta, kéo dây thừng ra mới phát hiện ℓà một cái thang dây mềm.





Bạn cần đăng nhập để bình luận