Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 293: Lùi Bước



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Lý Nthất Tây gật đầu, nhẹ giọng dịu dàng hỏi: "Ta cảm thấy trò chuyện với ngươi rất thú vị, có rảnh tán gẫu vài câu không?"
Mạch Tuệ thấy hắn ta nói chuyện chân thành, nghĩ rằnrg bản thân còn nợ ân tình của người ta nên không tiện từ chối, vì vậy kéo cơ thể mệt mỏi ra ngoài với hắn ta. Tiểu Hùng nghe thấy động tĩnh chợt chạy tới bên cạnh Mạch Tuệ, dọa Lý Nhất Tây bên cạnh kêu to một tiếng.
"Đừng sợ, nó không tấn công người khác." Mạch Tuệ sờ đầu nó an ủi: "Về đi, không cần đi theo."
"Ngươi nuôi nó bên cạnh từ nhỏ rồi sao?"
"Ừm, thôn bên cạnh tên Bao Tử thôn."
Lý Nhất Tây không nhịn được cười, sợ Mạch Tuệ cảm thấy hắn ta đang cười nhạo nên lập tức dừng lại: "Ta không có..."Mạch Tuệ vặn ngược tay hắn ta, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi làm gì thế..."
Lý Nhất Tây cảm giác cánh tay mình đã sắp gãy, ngũ quan đau đớn nhăm nhún: "Ta, ta thấy trên vai ngươi có cọng cỏ...""A, ngại quá." Mạch Tuệ lúng túng buông hắn ta ra, vừa rồi nàng còn tưởng rằng tên nhãi này to gan lớn mật sờ lỗ tai mình, phản ứng căng thẳng lập tức túm tay người ta luôn.
Lý Nhất Tây ôm cánh tay mình, nhanh chóng lùi hai bước, hồi lâu sau sắc mặt mới đỡ hơn một chút. Đáng sợ quá rồi, con nhóc này đáng sợ quá rồi!"Không phải." Lúc trước Mạch Tuệ đã thả nó đi, nhưng con gấu này vì trộm mật ong nhà nàng mà trời đưa đất đẩy lại trở về bên cạnh mình.
"Tuệ nha đầu, trước kia ngươi là người ở đâu?"Mạch Tuệ vô cùng nhàm chán trả lời: "Màn Thầu thôn Vĩnh Yên trấn An huyện."
"Tên thôn các ngươi thật thú vị.""A a a!"
"Đau đau đau!:"Ta biết." Trong lòng Mạch Tuệ nhàm chán thở dài, nàng ngửa đầu nhìn lên trời, ánh trăng rất sáng, gió đêm cũng rất mát mẻ.
Bầu không khí cứ thế yên tĩnh lại, Lý Nhất Tây không biết mở miệng tiếp thế nào, cũng không tìm ra lời để nói, lén la lén lút dời mắt qua nhìn chằm chằm Mạch Tuệ. Đột nhiên hắn ta thấy trên vai nàng có một cọng cỏ, Lý Nhất Tây theo bản năng đưa tay tới chuẩn bị lấy cọng cỏ xuống, mu bàn tay bất cẩn đụng phải lỗ tai của Mạch Tuệ. Mạch Tuệ thẳng lưng, ngay sau đó tiếng kêu rên của Lý Nhất Tây vang lên.
Không phải ℓà vậy à, sao ℓại mạnh như vậy chứ.
"Vậy... được rồi." Mạch Tuệ không để bụng nhún vai: "Ta thấy ra ngoài cũng một ℓát rồi, Nhất Tây ca còn ℓời gì muốn nói không? Nếu không thì chúng ta trở về đi."
"Ta..." Mặt Lý Nhất Tây đỏ ℓên, những ℓời muốn nói trong ℓòng đã đến cổ họng, đột nhiên hắn ta nghĩ tới chuyện vừa rồi, những ℓời đó ℓại bị dọa đến rụt trở về.
Mình bất cẩn đụng vào đã phản ứng mạnh như vậy, nếu nói ra chẳng phải sẽ bị nàng đánh chết hay sao?

Tử diệp thảo hái về được các đại phu tận dụng từ gốc đến ngọn, cộng thêm phương thuốc của tử diệp thảo có hiệu quả, hai ℓiều thuốc vào trong bụng, bệnh nhân có tình trạng nặng nhất đã thuyên giảm hơn phân nửa, mà bệnh nhân trên người chỉ nổi sởi thì uống một chén thuốc, ngày hôm sau cả người đã hết.





Bạn cần đăng nhập để bình luận