Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 320: Thiên Lý Xa Hành



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Mạch Tuệ khí phách vỗ ngực: “Hiếm khi chúng ta mới được ăn một bữa thật ngon tại tửu ℓầu, mọi người đừng khách khí, cứ ăn thoải mái, hôm nay Mạch ℓão bản con sẽ mời khách.”
Tôn Nhị Ngưu tặc ℓưỡi: “Rốt cuộc ngày trước muội đã kiếm được bao nhiêu bạc vậy?”
“Cũng không nhiều ℓắm, chỉ khoảng mấy ngàn ℓượng thôi.”
Nghe vậy cái cằm của Tôn Nhị Ngưu hoàn toàn không khép ℓại được.
Giây tiếp theo Tôn Nhị Ngưu như thể nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được mà cẩn thận quan sát Mạch Tuệ một ℓượt từ trên xuống dưới.
“Sao?”
Tôn Nhị Ngưu thắc mắc, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Nhiều tiền như vậy, muội giấu ở đâu thế?”
Thì ra là thế.
Mẹ nuôi cười nói: “Được, chưởng quầy, nếu chúng ta cần thì sẽ ghé đó xem thử, chúng ta đi trước đây.”
Xem thử khoảng cách giữa hai huyện, thấy khoảng cách trên bản đồ rất ngắn, tất cả mọi người đều kích động.
Từ cuối tháng bảy đến bây giờ là cuối tháng chín, cuộc hành trình đã bị trì hoãn khoảng hai tháng do đủ các loại sự cố ngoài ý muốn phát sinh, hiện tại nếu mà ngồi xe ngựa, vòng đi vòng lại cũng phải mất mười ngày mới đến được Tang Dương thành!
Tâm trạng bức thiết, chỉ muốn lập tức lên đường thôi.
Cha nuôi chỉ vào một vài địa điểm trên bản đồ rồi nói: “Được, bây giờ ta sẽ ra ngoài đường hỏi thăm một chút, Tuệ nha đầu con đi thu dọn đồ đạc với hai đứa nhóc đi.”Mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Mạch Tuệ nhét hai cái bánh bao vào trong tay mỗi người.
Tôn Nhị Ngưu há to miệng cắn bánh bao nóng hầm, vẫn không quên hỏi: “Tuệ Nhi muội muội, muội mua bao giờ thế? Nhân thịt nhiều thật thật đó, không giống cái chúng ta đã ăn tối qua.”
Đương nhiên rồi, mấy cái bánh bao này đều là do Mạch Tuệ tự tay làm trước khi chạy nạn, đương nhiên không bủn xỉn nhồi nhân thịt giống như cửa hàng bán bánh bao kia rồi.
“Huynh mau ăn đi.” Mạch Tuệ đáp một câu qua loa, cầm theo mấy cái thẻ gỗ đi tìm chưởng quầy để trả phòng.Đây là sáng sớm ngày thứ hai tại Thanh Sơn trấn, Mạch Tuệ thức dậy, cha nuôi mẹ nuôi cũng dậy cả rồi. Cha nuôi đang cầm một tờ bản đồ Nam quốc mà mình mới mua ở Thanh Sơn trấn để nghiên cứu lộ trình.
Tấm bản đồ này rất chi tiết, từ núi non sông nước của huyện thành đến địa thế rừng cây của thôn xóm đều được đánh dấu hết.
Hiện tại Thanh Sơn trấn – nơi mà bọn họ đang dừng chân – đã không còn nằm trong phạm vi cai quản của Thanh huyện nữa, nó chịu sự quản lý của một huyện khác - Thành huyện. Đi qua Thành huyện này là sẽ đến Dương Hà huyện, một huyện nằm ở cuối phía đông của Nam quốc.
Tang Dương thành thuộc Dương Hà huyện.Mẹ nuôi lập tức đập cho hắn ta một cái, dạy dỗ: “Nhị Ngưu, đừng có lắm lời!”
Tôn Nhị Ngưu tủi thân nhìn mẹ của mình, bĩu môi: “Con chỉ có chút tò mò thôi mà…”
Mạch Tuệ cười nhướng mày, cũng không trả lời câu hỏi này của hắn ta.
Nhưng Mạch Tuệ và Tôn Nhị Ngưu lại không biết rằng, chẳng mấy chốc Mạch Tuệ sẽ phải có câu trả lời cho chuyện mình cất tiền ở đâu.Mạch Tuệ giơ ba ngón tay lên: “Ok…”
Cha nuôi ngẩn người, sau đó nhíu mày, học Mạch Tuệ cong hai ngón tay rồi duỗi ba ngón tay ra: “Ô kê…”
Mạch Tuệ cảm thấy mắc cười, nhưng ý cười trồi lên đến miệng lại nghẹn trở về, nàng vội vàng rời đi với biểu cảm vặn vẹo kỳ quái.
Vừa vào trong phòng, Mạch Tuệ mới thả lỏng mà cười hai tiếng: “Ha ha ha, cha nuôi đúng là, quá đáng yêu.”Chưởng quầy quan sát đoàn người bọn họ, đột nhiên cười nói: “Nhìn bộ dạng này của các vị khách quan thì chắc là định đi xa một chuyến hả?”
Nhóm người Mạch Tuệ không trả lời ông ta.
Chưởng quầy xoa tay, mở miệng nói tiếp: “Nếu định đi xa mà muốn thuê xe, các vị có thể ghé Thiên Lý xa hành để xem thử, trong một cái ngõ nhỏ ở cuối phố tây, ở đó có một đoàn xe sẽ đi tới các thị trấn ở bên cạnh vào một khoảng thời gian cố định đó.”
Mạch Tuệ có hơi nghi ngờ nhìn chưởng quầy, chưởng quầy mỉm cười, do dự nói: “Là bởi… ta cũng đầu tư tiền vào đó, nên mới giới thiệu mối làm ăn giúp họ, nếu các vị cần… Thiên Lý xa hành không hề đắt chút nào, cũng giống như mấy nhà xe khác thôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận