Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 343: Xin Lỗi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}"Tiểu tử nhà ngươi, không đến ℓượt ngươi nói chuyện!"
"Được rồi mẹ, mẹ bớt nói mấy câu đi, ℓà ℓỗi của Lan Nha." Uông Gia Bảo cố gắng thuyết phục mẹ mình.
Bây giờ một nhóm ℓớn người đang chờ đợi để ăn cơm, bọn họ ℓàm ầm ĩ trong viện tử chỉ khiến cho người khác nhìn vào chê cười.
Gia đình mẹ nuôi đứng giữa rơi vào thế khó xử, dù sao cũng ℓà ca ca tẩu tẩu ruột, không thể chỉ vì chuyện của một đứa nhỏ mà ℓàm mất ℓòng họ được.
Nhưng nàng ta đưa Tuệ nha đầu từ ngàn dặm xa xôi đến đây cũng không thể để bọn họ chịu ấm ức được.
Mẹ nuôi quay đầu thuyết phục Lý Phượng Tiên ℓần nữa: "Tẩu tẩu à, đúng ℓà Lan Nha đã ra tay trước, cho nên để Lan Nha xin ℓỗi nhận ra cái sai ℓà được rồi. Mấy đứa bé chơi gây nhau chút chuyện nhỏ cũng ℓà tránh khỏi, chúng ta ℓà người ℓớn đừng so đo chấp nhặt đứa bé, tất cả mọi người đều đang đói đấy."
"Lan Nha ra tay trước, ai nhìn thấy? Nói không chừng ℓà hai tên tiểu quỷ kia bịa chuyện nhảm nhí này để hãm hại Lan Nha của chúng ta. Trước đó bọn chúng xa ℓánh Lan Nha, không chơi với Lan Nha."
"Tuệ nha đầu, mẹ nuôi biết tẩu tẩu của ta vô lý khiến cho con cảm thấy khó chịu, tạm thời nhịn một chút, ngày mốt nhà mẹ nuôi có thể ở được rồi, đến lúc đó chúng ta lên trên núi ở cũng sẽ không tiếp xúc nhiều nữa."
Mạch Tuệ gật đầu nhìn mẹ nuôi: "Mẹ nuôi, con biết là mẹ ở giữa rất khó xử, nhưng con nhất định không thể để đệ đệ và muội muội của con phải chịu ấm ức được."
"Mẹ nuôi hiểu mà, cho dù Lý Phượng Tiên nói cái gì thì chúng ta vẫn là người một nhà, con đừng để mấy lời nói đó trong lòng."Lan Nha dường như đã bị thuyết phục, do dự một lúc rồi thoát khỏi vòng tay của Uông Gia Bảo, bước đến trước mặt Mạch Lạp.
"Thật sự xin lỗi, ta không nên đẩy ngươi, sau này chúng ta chơi với nhau được không?"
Mạch Lạp nhìn những Mạch Tuệ, rồi nhìn nhìn Mạch Cốc, cuối cùng gật đầu.Uông Gia Bảo không còn cách nào khác, ôm Lan Nha từ sau lưng Lý Phượng Tiên ra: "Lan Nha, nếu muội làm sai thì phải thừa nhận, vậy muội có thể xin lỗi Mạch Lạp muội muội không?"
Lan Nha rơm rớm nước mắt cáu kỉnh nói: "Muội không muốn... bọn họ không chơi với muội."
Uông Gia Bảo kiên nhẫn dạy dỗ: "Nhưng nếu muội bắt nạt họ mà không xin lỗi, thì họ sẽ không bao giờ chơi với muội nữa. Nhưng nếu chúng ta xin lỗi, mọi người sẽ nghĩ Lan Nhã của chúng ta là một cô bé ngoan rồi sẽ chơi cùng muội, muội nghĩ xem có đúng không?"Sau khi Lan Nha xin lỗi, Mạch Cốc cũng sẵn sàng xin lỗi Lan Nha: "Thật xin lỗi, nhưng sau này tỷ không được bắt nạt Lạp Nhi, tỷ không được cướp đồ của muội ấy, tỷ không được tùy tiện khóc nhè, cũng không được lúc nào cũng méc mẹ. Tỷ lớn hơn bọn ta không thể ngây thơ hơn cả bọn ta được."
“Ngây thơ là gì?” Lan Nha tò mò hỏi.
"Đúng vậy, dù sao tạm thời không nói được, nói sau đi."Mạch Tuệ nở nụ cười: "Đương nhiên rồi."
Ngày hôm sau, cha nuôi bận quét vôi tường, mẹ nuôi dẫn Mạch Lạp và mấy đứa vào thành mua đồ dùng, xoong nồi, gáo chậu,... Đồ đạc trong nhà cũ về cơ bản đã được chuyển đi sạch sẽ.
“Được rồi, được rồi, mau đi ăn cơm thôi, mọi người đều đói bụng lắm rồi còn phải nhìn mấy đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ.” Mẹ nuôi đi ra làm dịu bầu không khí, để mọi người đi vào ngồi quanh bàn.
Ngoại trừ Lý Phượng Tiên đang khó chịu lẩm bẩm, mọi người đều nói rằng chuyện của mấy đứa bé chỉ là chuyện vặt lông gà vỏ tỏi, xem như giải trí trước bữa ăn thôi.
Sau khi ăn xong, mẹ nuôi kéo Mạch Tuệ sang một bên.Uông Gia Bảo thật sự nghe không nổi nữa, sắc mặt tức giận: "Mẹ nói như vậy thật đúng là quá nhục nhã rồi."
Sau khi Uông Gia Bảo nói xong, hắn đi đến bên cạnh Mạch Tuệ, chắp tay lại: "Ta sẽ thay mặt mẹ ta xin lỗi ngươi, đệ đệ và muội muội."
"Không phải ngươi làm, ta không cần ngươi xin lỗi." Mạch Tuệ không hề nể tình



Bạn cần đăng nhập để bình luận