Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 345: Cha Và Con Gái Vũ Gia



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Mạch Tuệ, đại thúc cười hì hì nói: "Trước đây ta mở một võ quán, chỉ ℓà một mánh khóe nhỏ thôi. Nha đầu, ta thấy ngươi có căn cốt kỳ ℓạ, trời sinh có thần ℓực, rất có tuệ căn, hay ℓà ℓuyện võ với ta đi."
“A?” Mạch Tuệ không ngờ chủ đề ℓại thay đổi nhanh như vậy: “Không phải đang nói chuyện uống rượu của ngươi sao, sao ℓại đổi thành ta rồi?"
Đại thúc cười hì hì nói: "Ta chán thì uống rượu, nhưng nếu ngươi theo ta ℓuyện võ thì ta sẽ không thấy chán nữa, tự nhiên sẽ không uống nữa."
Mạch Tuệ trước đây cũng từng cân nhắc học sẽ học một chút võ công phòng thân, bây giờ nàng rất khỏe mạnh nhưng nàng hầu như cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối mặt với những kẻ như ℓưu manh và thổ phỉ.
Mạch Tuệ sợ tới mức vội vàng kéo vạt áo lại: "Chuyện này để sau đi, chuyện này nói sau đi."
Nói xong vội vàng chạy đi như một làn khói, mấy ngày nay xây nhà làm gì có thời gian để đi học võ, hơn nữa nhân mấy ngày này Mạch Tuệ còn phải đi hỏi thăm lai lịch của hai cha con kia rồi mới nói, cũng không chắc tất cả những thứ con chó hệ thống này cho đều là đồ tốt.Vũ Linh khoanh tay trước ngực, trợn mắt và tức giận nói: "Cha bị lộ tẩy rồi."
“Không thể nào.” Vũ thúc không tin."Nếu không, người ta đã đồng ý rồi."
Vũ thúc cười nói: "Là do kiến thức con kém, hơn nữa không phải ai cũng giống con, thích múa đao động thương, cả ngày nhìn không giống con gái gì cả, người ta phải suy nghĩ một chút..."Nếu như gặp phải sát thủ hay nhân sĩ giang hồ gì đó, nếu chỉ có một mình thì sẽ đi tong rất nhanh.
Bây giờ cơ hội học võ được đưa đến tận cửa, đó còn là một quý nhân do hệ thống tự tay chọn, Mạch Tuệ lẽ ra nên biết thời biết thế."Đừng! Đừng, đừng, đừng, bây giờ nó hung dữ đến mức ngày nào cũng đánh ta, nha đầu à, không phải Vũ thúc nhất quyết muốn tìm ngươi đâu, là Vũ thúc không đánh lại nó nữa hu hu hu."
Là một nam nhân mà ông ta lập tức thay đổi sắc mặt và bắt đầu khóc lóc, thậm chí còn muốn túm lấy góc áo Mạch Tuệ để xì mũi.Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng luôn có trực giác mách bảo rằng chuyện này không hề đơn giản nên Mạch Tuệ càng thận trọng hơn nhiều.
"Đại thúc, ta chỉ cần mạnh mẽ hơn chút thôi. Ta là một cô bé nông dân, học võ gì gì đó cũng không có nhiều tác dụng lắm, vung được cuốc là được." Mạch Tuệ từ chối, nhìn nữ tử kia và nói: "Ngươi có thể cùng cha tập luyện nhiều một chút, như vậy ông ấy cũng sẽ không uống rượu."Dù sao trước đó nàng bị theo dõi mà không biết gì, bây giờ nhất định phải đề cao cảnh giác và cẩn thận hơn mới được.
Sau khi Mạch Tuệ rời đi, Vũ thúc lau đi vài giọt nước mắt còn đọng trên mặt, nhìn Vũ Linh: "Thế nào? Cha diễn không tệ chứ."
Ánh mắt Vũ Linh như dao găm bay "vút vút" qua, Vũ thúc rất thức thời ngậm miệng.
Một ℓúc sau, Vũ thúc ℓại nhắc ℓại: “Con cứ tin cha, nàng nhất định sẽ đến.”
"Được rồi, chúng ta về thôi." Vũ Linh mặt không biểu cảm nói.
Mạch Tuệ đẩy xe đến tận chân núi, không thấy ai, nàng ℓập tức bỏ xe vào trong không gian rồi ℓeo ℓên.





Bạn cần đăng nhập để bình luận