Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 369: Đi Đến Làng Chài



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}"Được..." Cha nuôi vỗ mạnh vai Tôn Đại Ngưu, ấm áp nói: "Con đi trước đi, sau mùa đông này, cha sẽ sắp xếp sính ℓễ cho con cầu hôn."
Tôn Đại Ngưu rmở to hai mắt, cả người như sống ℓại, vừa hưng phấn vừa kinh ngạc đến mức toàn thân run ℓên, nhất thời quên mất mình nói gì.
Tôn Nhị Ngưu không nhịn được cười nói: "Ca ca, mau cảm ơn cha đi."
Sau đó, Tôn Đại Ngưu mới sực tỉnh và muộn màng ℓa to ℓên: "Cảm ơn cha!"
Mẹ nuôi vừa vén rèm đi ra, tức giận trừng mắt nhìn hai cha con, nhét tiền vào trong ngực Tôn Đại Ngưu, hơi cáu: "Lại biến ta thành người xấu."
"Cám ơn mẹ đã cho con toại nguyện, con biết cha rất nghe ℓời mẹ, nhất định ℓà mẹ đồng ý rồi nên cha mới nói như vậy!"
Mẹ nuôi mím môi cười: "Cũng không tệ ℓắm."
"Xe ngựa quá chậm, từ ngày viết thư đến nay đã năm ngày qua rồi, nếu chúng ta lại đi xe ngựa tới đó, nhất định sẽ phát sinh chuyện khó lường."
Đúng là như vậy: "Nhưng là ta không biết cưỡi ngựa, để Đại Ngưu ca đi một mình ta cũng thấy lo lắng, hôm nay bắt đầu có tuyết rơi, nhà mẹ nuôi cũng phải giữ lại người lao động để đi đốn củi." Khoảng thời gian ngắn này đúng là có hơi khó khăn.
"Cho nên ta đi cùng ngươi." Vũ Linh không cho nàng phản bác nói: "Bây giờ đi gọi Tôn Đại Ngưu xuống, ta vào trong thôn tìm xe đi Tang Dương thành."
Mạch Tuệ thỏa hiệp: "Được rồi..."Rất hiếm khi Vũ thúc không cười đùa tí tửng "Nha đầu, để nó đi với ngươi đi, ta sẽ yên tâm hơn."
"Vũ thúc, cháu thật sự không cần, cháu..."
Vũ Linh đột nhiên thay đổi chủ đề: "Cho nên bây giờ ngươi định đến Tang Dương thành để thuê một chiếc xe ngựa sao?"
Mạch Tuệ gật đầu.Đổi sang cưỡi ngựa, Mạch Tuệ đương nhiên không thể dẫn theo hai đứa nhỏ, chưa kể đường đi gập ghềnh mệt mỏi, bây giờ tuyết rơi khắp nơi, không biết đi đường sẽ lạnh cóng như thế nào Mạch Tuệ không thể để bọn chúng phải chịu khổ như vậy.
Nàng lén lấy một ít đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ, sữa bò, một rổ trứng gà trứng ngỗng, một giỏ rau quả, gà vịt thịt cá... vụng trộm bỏ vào nhà bếp của mẹ nuôi, Mạch Tuệ cũng xếp thêm mấy miếng gia vị lẩu.
Lúc đi ra, hai đứa nhỏ vẫn không vui bĩu môi, nhưng cũng không láo nháo không hiểu chuyện, bọn chúng chỉ là không muốn bị tách ra mà thôi.
Gọi Tôn Đại Ngưu, Mạch Tuệ vẫy tay với mẹ nuôi: "Chúng ta đi thôi, Lạp Nhi và Tiểu Cốc ở nhà nhớ nghe lời mẹ nuôi, a tỷ và Đại Ngưu ca đi cứu Y Y tỷ."Mạch Tuệ và Tôn Đại Ngưu xuống núi, Vũ Linh kiếm đâu ra một chiếc xe lừa và đang đợi dưới chân núi, những bông tuyết trên bầu trời rơi dày hơn một chút, nàng ta mặc một bộ quần áo màu đen cong chân ngồi trên đầu xe lừa, trên vai khoác một chiếc chăn mỏng.
"Vũ thúc, đệ muội của cháu nhờ chú chăm sóc một chút."
Nàng cũng để Tiểu Hùng ở lại, nhưng hình như bây giờ gấu phải ngủ đông mà không biết tại sao Tiểu Hùng lại khác với những con gấu khác, nó vẫn chưa ngủ, hy vọng vào thời điểm quan trọng có thể trông cậy vào nó.
Lúc này, hai con gấu đen trong không gian đang ngồi quay lưng lại với nhau, chớp chớp đôi mắt buồn ngủ.Cha nuôi ho khan hai tiếng, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Mạch Tuệ đứng dậy nói: "Việc này không nên chậm trễ. Đại Ngưu ca, mau thu dọn hành lý. Ta xuống núi nói chuyện với Vũ thúc một chút rồi tranh thủ đến Tang Dương Thành mướn một chiếc xe ngựa trước khi trời tối."
"Ta đi với ngươi." Nghe Mạch Tuệ nói xong, Vũ Linh lập tức đứng dậy: "Ta lo lắng cho an toàn của ngươi."
Mạch Tuệ đành phải nói: "Linh tỷ, không cần đâu, bây giờ ta đã tinh thông không ít võ công rồi, cho dù gặp phải sát thủ chuyên nghiệp, ta cũng có thể đánh được."Tại sao mùa đông vẫn chưa đến?
Vũ thúc vỗ ngực cười nói: "Không có vấn đề gì đâu, hai người bọn ta ở đây, chắc chắn không có ai dám bắt nạt lũ trẻ!"
Sau khi nói xong ông ấy nhớ ra cái gì đó vội vàng chạy về nhà, cầm theo một thanh kiếm ra và đưa nó cho Vũ Linh.




Bạn cần đăng nhập để bình luận