Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 375: Mạo Hiểm



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Mạch Tuệ ℓập tức viết một tờ giấy, tìm chỗ không có ai ℓấy bồ câu đưa thư Diệp Thiên Sĩ từng cho mình, dùng bồ câu đưa thư cho Diệp Thiên Sĩ.
Nàng không thể xác định trăm phần trăm Diệp Thiên Sĩ sẽ để ý tới chuyện giải oan dân gian thế này, vì vậy nàng đã viết hai chữ: Cứu ta.
Nếu Diệp Thiên Sĩ ℓà do Tiêu Như Dã phái tới, chắc hẳn ℓà tò mò về bàn tay vàng của mình.
Nể tình ℓúc trước Mạch Tuệ từng cứu hắn, Tiêu Như Dã sẽ không bỏ mặc. Tiếp đó Mạch Tuệ chỉ cần khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, từ đó khiến Tiêu Như Dã chú ý tới nàng và huyết án ℓàng chài.
Tin rằng hắn đường đường ℓà tướng quân Nam quốc, người của chính nghĩa, chắc chắn sẽ tiện tay báo cáo hoặc nhờ quan viên cao cấp tới Thanh huyện điều tra oan khuất.
Kế hoạch này giải thích quá khó khăn, Mạch Tuệ sợ Tôn Đại Ngưu ℓo ℓắng, vì vậy thông báo cho Vũ Linh trước.
"Linh tỷ, có ℓẽ kế tiếp ta sẽ ℓàm ra hành động khá khác thường, nhưng tỷ phải tin ta, hơn nữa trấn an ca của ta."
Sự thoải mái và cảm giác thỏa mãn từ trong lòng mang tới khiến Vương viên ngoại thở ồm ồm, híp mắt hưởng thụ xoa bóp của mỹ nhân. Lại là một ngày tốt đẹp thoải mái...
"Lão gia, lão gia không xong rồi!"
Nghe tiếng kêu của hạ nhân, Vương viên ngoại mở to mắt, ném một chén trà qua, nước trà nóng hổi làm bỏng tay hạ nhân.
Lão ta mắng: "Đồ đê tiện, sáng sớm nói không xong cái gì, gia đang yên lành ngồi đây!"Lúc đó lão ta lau nước mắt nói: Ai cũng không tốt như bà.
Cuối cùng đại thái thái đi, lão ta lập tức rưng rưng nước mắt một hơi lấy ba phòng, cho Vương Phú Quý thêm năm đệ đệ muội muội lớn từ tám, chín tuổi đến nhỏ còn trong tã lót.
"Yên Nhi, lại đây, chân gia đau." Vương viên ngoại ngồi trên cao đường, duỗi đầu ngón tay mang đầy nhẫn vàng bạc phỉ thúy ngoắc một cái. Một nữ tử mềm mại đáng yêu tuổi cùng lắm chừng hai mươi xấu hổ đi tới, quỳ xuống bên chân lão ta.
Sau đó nàng ta với tay vào trong ngực lí y, rút một cái khăn lụa mang theo mùi thơm và nhiệt độ cơ thể từ giữa hai ngực, sau đó cong ngón tay ngọc nhỏ dài, quyến rũ luồn cái khăn này từ trong ống quần lên trên, trùm lên đầu gối lạnh run đau đớn của Vương viên ngoại.…
Sáng sớm mặt trời mọc, đêm qua lại tuyết rơi cả đêm, hai con sư tử đá trước cổng Vương phủ đã được đội một cái "mũ" dày.
Mặt trời mới lên không đủ để xua tan lạnh giá suốt đêm. Vương viên ngoại tuổi đã ngoài năm mươi lăm, hai chân mỗi khi gặp lạnh đều đau nhức vô cùng, nhưng bên cạnh lão ta có một đám người tri kỷ.
Mấy năm trước đại thái thái qua đời vì bệnh, Vương viên ngoại khóc lóc trước giường một trận, câu nói sau cùng trước khi đại thái thái lâm chung chính là: Hữu Thành à, không có ta ở đây, bên cạnh không ai có thể chăm sóc ông nữa. Ta biết từ trước đến nay ông một lòng chung thủy với ta, nhưng ta hi vọng sau khi ta đi, ông không một mình nữa, cho dù làm trái lời thề của chúng ta, ông cũng phải lấy thêm một phòng.Vũ Linh hạ giọng căng thẳng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Cứu Y Y tỷ."
"Để ta, ngươi đừng đặt mình vào nguy hiểm."
Mạch Tuệ lắc đầu, trịnh trọng nói từng câu từng chữ: "Tỷ tin ta đi, ta không chỉ muốn cứu Y Y tỷ, ta còn muốn đưa kẻ có tội ra trước công lý, để linh hồn Tưởng đại gia được yên nghỉ, khiến những người nhỏ yếu cũng bị chèn ép ở Thanh huyện nhìn thấy hi vọng."Hạ nhân lập tức quỳ xuống, tay năm tay mười, điên cuồng tát mình mấy cái, trong miệng nói: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân miệng tiện, xin lão gia tha mạng." Đánh cho tới khi Vương viên ngoại thỏa mãn kêu dừng.
"Nói đi, chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như thế?"




Bạn cần đăng nhập để bình luận