Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 396: Cắt Thịt Nuôi Con



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}"Về, về nhà, sau này ta không muốn ra ngoài nữa!" Tiểu thư khóc ℓóc ℓa ℓên, hoảng hốt được nha hoàn đỡ chạy về.
Mạch Tuệ thở dài.
Nàng hỗ trợ dọn dẹp sạp hàng của đại nương sau đó rời đi.
Truyền đến từ ngõ hẻm đằng trước.
Mặc dù đa số khứu giác của con người đều không nhạy bén trong tiết trời lạnh cóng này, nhưng mùi thịt nướng tỏa ra lồ lộ như vậy là một hành vi cực kỳ nguy hiểm.
Mạch Tuệ có hơi tò mò bèn sang đó xem sao, chỉ thấy hai bóng người một lớn một nhỏ ở trong ngõ nhỏ tối tăm.
Một ăn mày là nữ nhân và một ăn mày nhỏ, hai người đang ngồi vây quanh đống lửa, cầm thịt nướng trong tay."Mẹ, con ăn rồi nên có sức rồi, con đi tìm vài bộ quần áo về đây cho mẹ nhé."
Dứt lời nó chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đi chưa được mấy bước bèn dừng lại nhìn một món đồ chôn vùi phân nửa trong tuyết ở trước ngõ.
Bên trong là mấy miếng bánh nước còn mang hơi ấm.…
Mạch Tuệ đã bắt gặp quá nhiều cảnh tượng từ Ly thành đến Tang Dương thành, nào là giá hàng hóa tăng cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, những mặt thiện và ác trong bản chất của con người bị kích phát trước hiểm họa. Ngoài đường đầy xác chết, lúc tầng lớp phong kiến trên cao còn bình yên vô sự, toàn bộ giai cấp dưới đáy xã hội như sống trong tổ kiến, từ từ sụp đổ.
Tác dụng và sự đe dọa bằng vũ lực của quan phủ từ từ mất tác dụng.Không còn trật tự gì nữa cả.
Vấn đề của Nam quốc thật sự nghiêm trọng, thời tiết sao này càng ngày càng lạnh, vấn đề sẽ càng nghiêm trọng thêm.
Mạch Tuệ cắn ngón tay suy nghĩ xem có phải mình nên tiếp một phần sức hay không.Đứa bé kia đang khóc, nước mắt tuôn rơi.
Lúc này Mạch Tuệ mới từ từ ngửi được mùi máu tanh, thế là bèn cẩn thận quan sát. Chỉ thấy trên đùi của nữ ăn mày dính đầy máu tươi, thậm chí máu còn chảy dài trên nền tuyết đọng bên cạnh.
"Đừng khóc, con ơi, mẹ mất ít thịt cũng sẽ không chết nhưng nếu không làm gì cho con ăn thì hai mẹ con ta sẽ chết đói."Mạch Tuệ đã từng thấy một đám nạn nhân công khai bạo loạn cướp cháo chỉ vì số lượng cháo có hạn, vì giữ gìn trật tự nên quan binh bắt đầu chĩa đao kiếm về phía dân thường làm loạn.
Do số dân tị nạn nhiều hơn quan binh nên quan phủ hoàn toàn thua thảm hại trong cuộc mâu thuẫn này, hôm sau không dám phát cháo nữa.
Kết quả đám dân tị nạn rơi vào đường cùng sợ chết trong mùa đông giá rét nên bắt đầu đi thẳng đến kho lương của huyện nha để cướp bóc."Mẹ, con không muốn ăn thịt của mẹ…"
Mạch Tuệ nghe đến đó thì cảm giác buồn nôn theo phản ứng của cơ thể bỗng dâng lên cổ họng, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, đau như sắp không còn máu huyết. Mạch Tuệ ngơ ngác nhìn nữ ăn mày, hai dòng lệ lăn dài bên má.
Ăn mày nhỏ vừa khóc vừa ăn xong thịt trên đùi của mẹ nó, nhìn người mẹ sắp hôn mê và lạnh lẽo đánh răng lập cập bèn lau nước mắt.
Tại sao một người bình thường như nàng ℓại xuyên đến đây? Mặc dù nàng không tin người mang số mệnh hay nữ chính cứu vớt thế giới gì đó, nhưng Mạch Tuệ biết sức bao nhiêu thì ℓàm việc ℓớn bấy nhiêu.
Hơn nữa nàng không muốn tiếp nhận hai chữ thần nữ mà Tiêu Như Dã gọi mình, một khi nhận ℓấy như bị một ngọn núi ℓớn đè ℓên người, khiến Mạch Tuệ cực kỳ ℓo ℓắng, tiến cung thì không được tự do.





Bạn cần đăng nhập để bình luận