Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 399: Mạo Hiểm Một Mình



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Mạch Tuệ không ngừng cầu nguyện, ta tới rồi, mau chú ý đến ta đi.
Có ℓẽ đối phương nghe tiếng ℓòng của nàng hoặc có ℓẽ đôi bên không đợi kịp nữa, một ám khí sượt qua mặt nàng, để ℓại một vết trầy mới, ám khí ghim chặt vào cây cột trong cửa hàng .
Bên trong có một mẩu giấy, nàng vội vàng rút ra.
Mạch Tuệ nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, nhạy cảm phát hiện động tĩnh không tầm thường.
Nàng đứng giữa sân, nói với căn phòng yên lặng như tờ: "Ta tới rồi, mau dẫn đệ đệ và muội muội của ta ra, ta sẽ đồng ý với điều kiện của các người."
Trong sân im lặng hồi lâu, sau đó một giọng nữ bỗng vang lên: "Được…"Có cung thủ mai phục ở góc tối.
Mạch Tuệ vừa đi vào trong, giả vờ vô thức nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện vị trí của những cung thủ đó. Đối phương không hành động thiếu suy nghĩ, Mạch Tuệ cũng không dám làm thế.Nhưng bây giờ điều nàng quan tâm đó là làm cách nào để cứu Mạch Lạp và Mạch Cốc ra.
"Được, ta đồng ý chết, ngươi mau thả đệ đệ và muội muội của ta ra, ta sẽ tự sát ngay lập tức." Mạch Tuệ lạnh lùng lên tiếng."Thần nữ Nam quốc, một người nuôi dưỡng cả nước thật viển vông, nếu không phải có người tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của ngươi và Diệp Thiên Sĩ từng đi theo ngươi, ta mới không thèm tin lời nói của thần gì đó này."
"Ta cũng cảm thấy viển vông, cho nên không đồng ý với Tiêu Như Dã bất cứ chuyện gì."Xà Nương duỗi ngón tay ra rồi đong đưa: "Nhưng nó không đảm bảo, điều duy nhất khiến người ta yên tâm chính là người chết. Chỉ cần ngươi chết, Nam quốc sẽ từ từ mục nát như mụn nhọt mưng mủ trong trận tuyết tai ngàn năm có một này, Nguyên Dận cũng sẽ chết, người trời định không phải hắn ta, bách tính sẽ biết chỉ có Đại hoàng tử mới là chân long thiên tử!"
Mạch Tuệ không hiểu logic của nàng ta lắm. Nguyên Xương đã chết, dù có phá hủy Nam quốc cũng không khiến hắn ta sống lại. Nàng ta tình nguyện trả giá đắt chỉ vì muốn bách tính và Hoàng đế biết mình không xứng với vị trí đó thôi sao?"Quách đại nhân đã chết nhưng trước khi chết, ông ta đã hạ mệnh lệnh cuối cùng cho ta, van xin ta hãy lấy mạng của ngươi."
Mạch Tuệ khẽ nhíu mày.Cửa lập tức mở ra, một nữ tử mặc áo bào trắng, gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lùng như kịch độc.
Xà Nương tỉ mỉ nhìn Mạch Tuệ từ trên xuống dưới: "Ta thật sự không nhìn ra một tiểu nha đầu như ngươi lại có bản lĩnh lớn đến vậy."
Sát thủ Xà Nương nháy mắt, cánh cửa bên cạnh ℓập tức mở ra, ngay sau đó hai đứa trẻ bị bịt kín mắt miệng bị đẩy ra ngoài với thanh đao nằm kề cận trên cổ.
Sau đó ℓiên tục hít sâu ép bản thân phải tỉnh táo.
Mạch Tuệ không ngu đến nổi tự sát, nàng chỉ ra tay khi an toàn của hai đứa trẻ được đảm bảo.
Trước tiên phải giải quyết hai kẻ cầm đao kề cổ Mạch Lạp và Mạch Cốc, sau đó thả Tiểu Hùng ra hành động tùy tình hình.
Mạch Tuệ cười ℓạnh, nếu nàng ta thật sự muốn thả người thì đâu cần sắp xếp nhiều cung thủ như vậy.





Bạn cần đăng nhập để bình luận