Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 416: Thuộc Tính Nô Lệ Của Muội Muội Ẩn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}A khóc thét mất, thật sự siêu siêu mềm!
Mạch Tuệ ngước mắt ℓên nhìn, tim Tiêu Như Dã đập thình thịch. Giây tiếp theo, hắn đã bị người ta túm cổ áo đè ℓên thành kiệu. Cả người Mạch Tuệ nồng nặc mùi rượu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Như Dã, hống hách truy hỏi.
"Ngươi nhéo mặt ta à?"
"Không gọi phải không..."
Thấm Tuyết mang canh giải rượu đến, còn chu đáo đem theo một quả trứng luộc còn nóng. Mạch Tuệ uống từng thìa một, Thấm Tuyết dùng quả trứng còn nóng đã được lột vỏ lăn trên trán cho nàng.
"Đúng rồi, Thấm Tuyết, khi nào ngươi đến Thái y viện thì hãy mời giúp ta toàn bộ thái y đến, ngoại trừ những thái y của các nương nương trong hậu cung."Cỗ kiệu nhẹ nhàng đong đưa suốt quãng đường đến Thần nữ điện, Mạch Tuệ thật sự đã chìm vào giấc ngủ. Tiêu Như Dã không còn cách nào khác, đành phải bế người vào rồi căn dặn Thấm Tuyết: "Chuẩn bị sẵn canh giải rượu đi, đợi Thần nữ tỉnh lại thì có thể uống ngay."
Thẩm Tuyết đáp vâng, cung tiễn Tiêu Như Dã rời đi.Mạch Tuệ cho những người khác lui xuống, đưa Mạch Lạp và Mạch Cốc ra khỏi không gian. Thấm Tuyết thoáng kinh ngạc, rồi vẫn lập tức giữ im lặng.
"Ngươi gọi hai người vào trước đi." Mạch Tuệ nói.Mạch Tuệ ngủ mê man đến tối mới tỉnh lại, Thấm Tuyết lập tức sai người hâm nóng canh giải rượu.
Mạch Tuệ ôm cái trán nhức nhối nhìn vào chiếc gương đồng, sung một cục thật lớn, nhưng nàng lại không nhớ mình đã va phải đâu. Rượu kia đúng là có độc mà... Nếu uống bia thì nàng cũng có thể nhớ được một phần, nhưng nàng lại gần như bị mất trí nhớ khi uống loại rượu này.Cuối cùng, Mạch Tuệ hỏi lại: "Có thể mời nhiều người đến cùng lúc như vậy không?"
Thấm Tuyết gật đầu: "Nô tỳ có lệnh của hoàng thượng, chỉ cần Thần nữ ra lệnh thì cả Thái y viện đều có thể cống hiến hết mình vì Thần nữ."Một giây sau, Tiêu Như Dã đau đớn kêu lên một tiếng, vứt bỏ hết đạo lý là tôn nghiêm: "Tỷ, tỷ, đệ sai rồi..."
Mạch Tuệ phì một tiếng cười rộ lên, sau đó thả lỏng tay, mơ mơ màng màng ngã về lại thành kiệu. Tiêu Như Dã vội vàng trông chừng, chỉ sợ nàng lại đụng phải gì đó. Mạch Tuệ thả lỏng mặt, từ từ nhắm hai mắt lại ngủ. Lúc này Tiêu Như Dã mới sờ sờ cái cằm đau nhức, cũng thuận tiện trở về chỗ ngồi.Đến như vậy sao? Quả nhiên là hương vị của quyền lực, Mạch Tuệ hớp một ngụm canh cuối cùng.
Thấm Tuyết làm việc rất nhanh, không bao lâu sau, hơn mười thái y cung kính quỳ ở bên ngoài điện.
Hai thái y tiến vào, quỳ xuống trước mặt Mạch Tuệ: "Không biết cơ thể Thần nữ có chỗ nào không khỏe?"
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu thái y cũng không chắc chắn ℓắm, vội vàng xin nhận tội: "Y thuật của vi thần không tốt, thần chỉ đoán mò thôi, mong Thần nữ đừng trách tội."





Bạn cần đăng nhập để bình luận