Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 432: Thu Hồi Quyền Lực



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Vinh Quý phi mặt mày trắng bệch ngã xuống đất, sao có thể như vậy?
Sao Hoàng thượng có thể vì một Quý nhân nho nhỏ mà thu hồi quyền quản ℓý ℓục cung của nàng ta!
"Tiếp chỉ đi." Tào công công ℓạnh nhạt nói: "Quý phi nương nương đừng quên còn một tháng cấm túc."
"Thần, thần thiếp tiếp chỉ..." Vinh Quý phi nghẹn ngào nói, hai mắt đã rưng rưng nước mắt, trong ℓòng đau đớn ℓại phẫn nộ.
Nàng ta không cam ℓòng kêu Thủy Bình ℓấy Phượng ấn ra giao cho Tào công công.
Tào công công mang theo Phượng Ấn rời khỏi, tuyết đã ngừng một ngày đột nhiên rơi tiếp, giống như chưa từng ngừng, ℓại che giấu viện tử vừa mới được quét sạch. Vinh Quý phi cảm thấy rất ℓạnh.

Hắn ta không muốn che giấu tâm tư của mình với Liễu Nhược Mi nữa.
"Thần thiếp làm vậy sẽ không quấy rầy đến Thái hậu chứ?"
"Quấy rầy cái gì?" Thấy nàng ấy tự xem nhẹ bản thân, trong giọng nói của Nguyên Dận thoáng có chút giận dữ: "Ngươi đang mang trong mình đứa con thứ hai của trẫm, Thái hậu mừng còn không kịp, đừng nói nói đến chuyện quấy rầy hay không."Nhân tiện, Mạch Tuệ cũng gửi cho Thái hậu một ít trái cây và rau tươi mà bà ấy thích ăn, với mong muốn rằng bà ấy sẽ đối xử tốt với Liễu tỷ tỷ một chút.
Tháng ngày êm ả trôi qua, chớp mắt một cái đã tới cuối năm, Mạch Tuệ nhận được thư nhà của mẹ nuôi và những người khác gửi đến, trong thư mọi chuyện đều tốt đẹp, Y Y tỷ và Tưởng đại ca đã chuyển đến sống trong căn nhà ở Đạo thôn của Vũ thúc lúc trước.
Liễu Nhược Mi cũng không ngờ rằng chỉ sau một đêm bản thân đã được thăng tần vị, còn được người canh bên giường của hoàng đế nói rằng bản thân đã có con.
Biểu cảm của Liễu Nhược Mi cứng lại, đôi mắt của nàng ấy khẽ chớp, dường như choáng váng vì hạnh phúc quá.
Nguyên Dận giơ tay khẽ đặt nên phần bụng của Liễu Nhược Mi, dịu dàng nói: "Hai ngày nữa ngươi chuyến đến Từ Ninh cung của Thái hậu ở đi, đợi đến khi sinh xong, trẫm sẽ cho người sắp xếp cho ngươi một cung điện mới."Liễu Nhược Mi không hiểu ý của hắn ta cho lắm nhưng nàng ấy biết tình cảm sâu đậm trong đáy mắt Nguyên Dận khi nói những lời ấy không thể giả bộ được. Trước đây, Liễu Nhược Mi chưa bao giờ thấy tình cảm đậm sâu như muốn người ta chìm đắm trong đôi mắt của Nguyên Dận thế này. Lẽ nào chỉ vì con nên mới có một đêm mà nam từ này đã...
Nguyên Dận không nhịn được khẽ nhéo gương mặt Liễu Nhược Mi, cười nhạo: "Ngươi nhìn trẫm như vậy làm gì?"
Đôi mắt to tròn của Liễu Nhược Mi đang nhìn chằm chằm vào Nguyên Dận, nghe hắn ta nói thế, nàng nhanh chóng nhìn về phía khác.Nguyên Dận tiếp tục nói: "Cũng được, trong mắt ngươi chỉ có mình trẫm thôi."
Chưa đến hai ngày sau, Liễu tỷ tỷ đã chuyển tới Từ Ninh cung, Mạch Tuệ cũng vội vàng thu hoạch mùa cũ và gieo trồng vụ mới trong nông trường.
Sau đó nàng liên tục chuyển hàng nghìn, hàng vạn củ khoai tây, khoai lang, lúa mì, lúa mạch gì đó đến quốc khố Nam Quốc. Cũng trong khoảng thời gian đó, Mạch Tuệ còn hái rất nhiều rau dưa tươi, nhặt trứng ngỗng và một vài loại hoa quả tươi nhờ Thấm Tuyết chuyển đến cho Liễu tỷ tỷ an thai. Nhất là mấy loại quả phổ biến như sơn tra, chanh, nho… bây giờ Liễu tỷ tỷ thích nhất là mấy món chua chua kiểu ấy."Ngươi cứ an tâm dưỡng thai, trẫm sẽ dành thời gian đến thăm ngươi."
Liễu Nhược Mi im lặng không lên tiếng, nàng ấy khẽ gật đầu.
Nguyên Dận kéo tay nàng ấy lại, khẽ thì thầm: "Mi Nhi, bây giờ ngươi đang mang thai, trẫm không cho phép ngươi tiếp tục né tránh nữa. Thế nên mọi ân huệ trẫm ban cho ngươi, ngươi cứ thoải mái nhận lấy là được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận