Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 16: Bánh bao (1)

Đột biến ở bốn phía làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng dần dần run run, hô hấp trở nên càng ngày càng dồn dập, cậu bất lực nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời vừa rồi còn ánh nắng tươi sáng đã trở nên một mảng tối đen, an hoàn cảnh toàn bình thản đã biến mất.
Sợ hãi giống như thực chất bao phủ cậu, khủng hoảng áp đảo toàn bộ cảm xúc của cậu, Lý Hỏa Vượng bằng vào bản năng, lôi kéo Dương Na xông về phía mẹ mình.
Nhưng vừa tiếp xúc với mẹ, thân thể của cậu nổ tung giống như bọt biển, người mẹ cường thế đáng tin có thể thay mình che gió chắn mưa bất cứ lúc nào cũng đã biến mất.
"Hỏa Vượng... ." Thân thể Lý Hỏa Vượng rung mạnh lên, cậu quay mạnh đầu, trơ mắt nhìn thân thể Dương Na hoàn toàn hư hóa ở trước mắt cậu. Tình yêu duy nhất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ở giờ khắc này, toàn bộ tốt đẹp trong lòng Lý Hỏa Vượng đều đã biến mất, lưu cho cậu chỉ còn áp lực cùng đau đớn đến tuyệt vọng.
Vách tường trắng bốn phía của bệnh viện nhanh chóng thối lui xuống giống như thuỷ triều, cậu một lần nữa về lại trong cái động tăm tối kia.
Lý Hỏa Vượng hai mắt đỏ bừng gân xanh trên trán nổi lên muốn tru lên một tiếng, muốn mang hết tất cả tuyệt vọng cùng khổ sở trong lòng trút ra tất cả.
Nhưng cậu không làm được, bởi vì trong cổ họng cậu đã bị Hắc Thái Tuế chặn kín mít, phát không ra chút thanh âm nào, toàn bộ tuyệt vọng cùng đau đớn quay ngược trở về để cho cậu phải thừa nhận toàn bộ.
Nhìn đệ tử quỳ ở trên đất run run nôn khan, Đan Dương Tử hai tay chắp ở sau người một bên lắc đầu một bên đi về phía cửa rời phòng vật liệu.
"Hắc hắc hắc, điên thành như vậy còn nói ngươi không phát cuồng? Toàn bộ phòng vật liệu chỉ có ngươi là bệnh nặng nhất, ngươi xem trước đây bản đạo gia tìm thuốc dẫn là tùy tiện tìm sao?"
"Được rồi, cuồng đã không còn, hiện tại có thể làm việc rồi, nhớ kỹ lâu, trong Thanh Phong quán không nuôi người ở không. Mỗi đầu tháng tới chỗ của ta lĩnh thuốc."
Dứt lời, đệ tử khác của Đan Dương Tử cũng theo hắn rời đi, trong phòng vật liệu trừ bỏ Lý Hỏa Vượng ở trên đất thì còn lại chỉ là những thuốc dẫn khác.
Đám thuốc dẫn diện mạo quái dị, có các loại bệnh tật tiên thiên hoặc là hậu thiên nhìn nhìn lẫn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lại nửa nén hương sau, Hắc Thái Tuế trong miệng Lý Hỏa Vượng rốt cuộc trôi xuống, tiếng khóc thét xé rách tim phổi của cậu không ngừng quanh quẩn ở trong động quật.
"Vì sao! ! Vì sao tôi lại đến cái nơi quỷ quái này! Cái bệnh này vẫn không buông tha tôi! !"

Lý Hỏa Vượng cuộn mình lại như một đứa bé còn trong bụng mẹ, không nhúc nhích mà co lại trong một góc phòng vật liệu.
Thuốc dẫn khác không dám mà cũng không muốn đi quấy rầy hắn, đều im lặng mà làm chuyện của mình.
Bóng đêm bất tri bất giác đến, ngọn đèn trên tường đã tắt, bóng tối giống như chiếc chăn đắp ở trên người Lý Hỏa Vượng.
Cậu giống như một thi thể nằm ở nơi đó, không có phản ứng gì đối với biến hóa bên ngoài.
Thời điểm canh ba thiên, ánh nến mỏng manh sáng lên từ cửa, chiếu sáng những vật dụng, cũng bị xua tan bóng đêm trên người Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu rụt rè lấy một đám cỏ khô đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, thật cẩn thận đắp cỏ khô lên trên người cậu.
Sau đó cô lại từ trong lòng lấy ra một cái bánh bao đã nguội lạnh đặt ở bên miệng cậu.
Thấy Lý Hỏa Vượng vẫn không nhúc nhích, cô khẽ mím môi khẽ đẩy. "Sư huynh, ăn chút đi, huynh đã một ngày không ăn gì rồi."
Lý Hỏa Vượng mắt vẫn mở to, đôi mắt đã không chớp nhiều giờ cứ nhìn chằm chằm vào mặt đất lạnh giá, cũng không có nhìn về phía Bạch Linh Miểu chút nào.
Bạch Linh Miểu muốn chạy đi, nhưng cô do dự một chút cuối cùng vẫn từ trong lòng lấy ra một cái ngọc bội, đặt vào trong tay Lý Hỏa Vượng.
"Sư huynh, đây là đồ của huynh, huynh lấy trở về đi."
Lúc này đây Lý Hỏa Vượng rốt cuộc đã có phản ứng, cậu nhìn thứ nọ, phát hiện là cái ngọc bội hình tròn mình đã trộm từ chỗ Huyền Dương kia.
Lý Hỏa Vượng nhớ rõ mình đã đưa thứ này cho Dương Na, để đổi lấy tiền. Nghĩ đến Dương Na, trái tim đã vỡ nát của cậu lại nhỏ máu, "Thứ này..... sao lại ở chỗ của cô?"
"Là... . là Lý sư huynh đưa cho ta, ta nói đừng đưa, nhưng huynh cứ đưa cho ta."
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngồi lên, nương ánh nến lờ mờ, cẩn thận đánh giá miếng ngọc bội hình tròn này.
Giờ khắc này, cậu chưa bao giờ cảm thấy chân thật đến như thế. Nhưng trong phần chân thật này chỉ có tuyệt vọng chân thật cùng đau khổ chân thật.
Nếu có thể lựa chọn, cậu vẫn muốn ở trong ảo giác tốt đẹp kia.
Thấy Lý Hỏa Vượng có phản ứng, Bạch Linh Miểu nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Lý sư huynh, người bị sư phụ bắt được ở đâu vậy? Ta là ở nước Lương, người là ở đâu?"
Lý Hỏa Vượng ngẩn ra rồi suy sụp lắc lắc đầu, "Không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận