Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 22: Luyện đan (2)

Thấy một màn như vậy Lý Hỏa Vượng tim đập thình thịch lên, hai tay nắm chặt.
Mắt thấy chày giã nặng mấy trăm cân đã sắp nện xuống phía dưới, Đan Dương Tử lại bỗng nhiên ngừng lại.
"Ài, sao lại tới kỳ vào lúc này chứ? Dược tính đã hoàn toàn biến đổi." Đan Dương Tử nhíu mày nhìn nhìn cái quần đang chảy máu của Bạch Linh Miểu nói.
Thấy một màn như vậy Lý Hỏa Vượng nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, kế hoạch của mình đã thành công.
Sau khi Lý Hỏa Vượng hiểu biết luyện đan thế giới này là chuyện gì, cậu đã tìm được biện pháp phá cục.
Nếu kim thạch cỏ cây khác dược tính biến đổi nhiều như vậy, như vậy thuốc dẫn con người cũng sẽ có biến hóa.
Hơn nữa ở trong ấn tượng của cậu, kỳ kinh của phụ nữ đối với đạo gia là thứ gì đó dơ bẩn, để cho Bạch Linh Miểu làm bộ tới tháng, là thủ đoạn ứng đối của cậu.
Hơn nữa loại chuyện này vì tránh để đối phương hoài nghi, không thể nói với người khác, phải để cho Đan Dương Tử tự mình phát hiện mới được.
Hiện tại xem ra, mục đích của mình đã đạt được, mạng của Bạch Linh Miểu đã được cứu.
Đạo bào rộng thùng thình của Đan Dương Tử vung lên, Bạch Linh Miểu trong cuối đá trực tiếp bay ra, trùng trùng ngã ở trên đất.
Cú ngã này rất nặng, Bạch Linh Miểu hồi lâu mới ôm đầu gối đứng lên, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không thể hỗ trợ, cậu chỉ có thể ở một bên lạnh lùng nhìn.
"Huyền Dương, đưa thuốc dẫn này trở về." Nghe thấy Đan Dương Tử nói lời này, Lý Hỏa Vượng lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cung kính hành lễ đối với Đan Dương Tử, "Tuân mệnh, sư phụ."
Khi Bạch Linh Miểu đi đến bên cạnh mình, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện đầu của đối phương tựa như đã bị vỡ, máu đỏ tươi đang từ hai má của cô chảy xuống.
Dù vậy Bạch Linh Miểu vẫn hết sức cảm kích đối với Lý Hỏa Vượng, ở trước mặt tử vong, chịu chút thế này đã tính là cái gì.
"Mặc kệ thế nào thì cuối cùng đã lừa dối qua một cửa, lần sau nhắm chừng cũng phải thật lâu mới đến phiên Bạch Linh Miểu." Lý Hỏa Vượng dẫn theo Bạch Linh Miểu đi ra ngoài cửa.
Nhưng ở thời điểm bọn họ sắp đi ra khỏi cái bóng thật lớn của đan lô, thanh âm của Đan Dương Tử lại nhè nhẹ vang lên ở phía sau.
"Huyền Dương à, nếu thuốc dẫn này không được, ngươi lại đi đưa cái khác đến đây, ta nhớ loại thuốc dẫn bạch tạng này vẫn còn, đi nhanh về nhanh, đừng lầm canh giờ."
Lời này làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng run lên một chút rất nhỏ, ngay sau đó cậu xoay người tôn kính lại hành lễ đối với Đan Dương Tử. "Vâng, sư phụ."
Lý Hỏa Vượng không biết mình là đi đến phòng vật liệu như thế nào, cậu chỉ có thể chết lặng đi đến trước mặt mặt khác một người nam bị bạch tạng khác, đưa tay kéo hắn ra phía ngoài.
Đối phương tuyệt vọng khóc hô, quỳ ở trên đất không ngừng dập đầu xin tha mạng. Nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này đã không thể làm được cái gì cả. Cậu chỉ có thể tự tay đưa người này vào phòng luyện đan.
Tiếng khóc tiếng la của người nay chợt im bặt ở dưới chày giã thuốc của Đan Dương Tử, khói trắng nhè nhẹ dẫn theo hương vị đan dược nồng đậm bốc lên trong phòng, bám lên trên thạch nhũ một tầng mờ người thật dày.
Lý Hỏa Vượng run rẩy xoay người vừa muốn đi, đã bị Đan Dương Tử kêu lại, "Ngươi không phải hướng tới luyện đan chi đạo sao? Đến đây, cẩn thận nhìn một cái, luyện chế đan dược hi hữu phức tạp như vậy, nơi khác cũng không có đâu."
Lý Hỏa Vượng đi qua, tỉ mỉ nhìn quan sát, lắng nghe Đan Dương Tử nói khi nào thì cho vào thứ gì, khi nào thì lại thêm bao nhiêu lửa. Giống như một đứa nhỏ hiếu học quan sát cả quá trình luyện đan.
Khi lửa ở dưới đan lô đã tắt, lò luyện đan mở ra, bảy viên đan dược màu đen sớm đã thành hình xếp thành hàng bay tới trước mặt Đan Dương Tử.
"Không tệ, không tệ, ngươi rất có thiên phú, đồ nhi khác căn bản không có dễ học giống như ngươi, đến, sư phụ thưởng của ngươi." Đan Dương Tử lấy từ lòng bàn tay ra một viên, đặt ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Tạ sư phụ ban thuốc!" Lý Hỏa Vượng thận trọng hành một đại lễ đối với Đan Dương Tử, hai tay run run cầm viên đan dược nọ bỏ vào miệng mình nuốt xuống.
Vừa nuốt xuống viên đan dược này, Lý Hỏa Vượng liền cảm giác được đan điền giống như có một đám lửa ấm áp dễ chịu, hơn nữa đám hỏa này có xu thế càng cháy càng lớn.
Thiêu đến mức cậu không để ý gì tới ghê tởm cùng buồn nôn đang trào ra từ trong lòng nữa.
"Huyền Dương à, trở về nghỉ ngơi đi, thuốc này hiệu lực rất mạnh, muốn hoàn toàn hấp thu thì phải mất một lúc."
"Vâng, sư phụ."
Lý Hỏa Vượng nghiêng ngả lảo đảo trở về nơi ở của mình chống khung cửa mở miệng nôn khan, nhưng cậu lại chỉ có thể nôn ra một ít nước trong. Toàn bộ đan dược đã bị hoàn toàn hấp thu từ sớm.
"Rắc rắc rắc." Toàn bộ các khớp xương cả người Lý Hỏa Vượng răng rắc rung động, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận