Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 39: Vơ vét (1)

Tiếp theo Lý Hỏa Vượng tự mình dẫn Bạch Linh Miểu đi vào phòng luyện đan, đi lấy một ít đan dược mình phân biệt được, Lý Hỏa Vượng luyện tập đan đạo đã được một đoạn thời gian, có mấy thứ bản thân cũng coi như là nửa bác sĩ, đi đường cũng không biết sẽ đi bao xa, lo trước cho khỏi hoạ.
Nhưng cậu chỉ lấy những thứ mà mình phân biệt được, đan dược khác mà Đan Dương Tử luyện chế không nhận biết, Lý Hỏa Vượng đụng cũng không dám đụng càng đừng nói cầm đi.
Đoàn người sau khi gặp nhau ở Chính Nhất điện, Lý Hỏa Vượng tiếp tục mở miệng nói: "Trước đợi một lát, tôi còn có thứ muốn lấy." Lý Hỏa Vượng nói xong cầm theo đèn trong tay, thật cẩn thận đi về phía căn động giam giữ Hắc Thái Tuế.
Nếu đã tính đi ra ngoài, Lý Hỏa Vượng đương nhiên phải áp chế ảo giác lại xuất hiện, bằng không mình thủy chung sẽ xen kẽ ở giữa ảo giác cùng hiện thực, làm chuyện gì cũng không làm được.
Muốn ngăn chặn ảo giác, Hắc Thái Tuế mà Đan Dương Tử chăn nuôi chính là mấu chốt.
Khi đám người đi đến cái động kia thì dừng lại, bọn họ nhìn thấy Hắc Thái Tuế kia lại có thể đi ra khỏi cái đỉnh đen, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng chân chính của Hắc Thái Tuế.
Đó là một khối lớn dinh dính đầy chất nhầy màu đen, trên thân thể bao trùm vật gì đó giống như là bộ lông, nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra sẽ gặp phát hiện đó là một loại xúc tu thon dài màu sậm sinh trưởng rất dày, hoặc là những sợi tơ chưa trưởng thành.
Toàn bộ thân thể giống như một con giòi thật lớn đang tự do co giãn.
Trên thân thể mập mạp còn có một ít lỗ hổng, theo chuyển động thì từ bên trong phun ra mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn.
Một màn này dọa mọi người sững cả ra, tay chân họ như nhũn ra, hầu như muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại nhạy cảm nhận ra một tia không thích hợp, Hắc Thái Tuế này đã nhỏ đi một vòng lớn, hơn nữa dưới thân còn đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.
"Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ nó có liên kết sinh mạng vớ Đan Dương Tử?" Lý Hỏa Vượng tâm không ngừng trầm xuống.
Nghĩ đến cái này, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ khi trở về trong tay cậu cầm một ít hài cốt của Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng vọt tới bên cạnh Hắc Thái Tuế, quỳ một gối xuống đất, cố hết sức ôm đống thịt nát đang co rút ở trên đất kia vào trong lòng, mang hài cốt trong tay nhét vào trong các khe hở trên thân của Hắc Thái Tuế.
Lý Hỏa Vượng không nhét còn đỡ, nhét xong thì càng nhiều nước đen từ trong người của nó chảy ra, thân thể nó co rút càng nhỏ thêm.
Lúc này Lý Hỏa Vượng vẻ mặt lo lắng, giống như nằm trong lòng mình không phải là một con quái vật ghê tởm màu đen, mà là đứa nhỏ của mình đang sinh bệnh vậy.
Cậu lo lắng bắt lấy hai sườn Hắc Thái Tuế, nhẹ nhàng lắc lên. "Này này này, mày đừng làm tao sợ a, nếu mày chết thì tao phải làm sao đây? !"
Hắc Thái Tuế không có phản ứng gì, khí quan trên thân thể nó đã không còn dấu vết nhúc nhích.
Mắt thấy Hắc Thái Tuế càng ngày càng nhỏ, Lý Hỏa Vượng nhất thời liều mạng hé miệng dùng sức cắn ở trên người Hắc Thái Tuế.
Một loạt thao tác này của Lý Hỏa Vượng thật làm cho đám người Bạch Linh Miểu thấy mà phát mộng, bọn họ chỉ có thể đứng ở tại chỗ, nhìn Lý sư huynh cả người là máu ôm quái vật kia mà dùng miệng cắn xé.
Ở bọn họ thấy, so sánh với Hắc Thái Tuế, lúc này Lý Hỏa Vượng càng giống quái vật hơn.
Cẩu Đản di chuyển đến bên cạnh Triệu Ngũ thấp giọng nói: "Không bằng... . chúng ta tách ra đi đi, cùng một chỗ với hắn, ta thực sợ khi ngủ hắn sẽ ăn cả ta."
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Hỏa Vượng bắt đầu thêm một tia sợ hãi.
Hắc Thái Tuế sau khi ro rút lại chất thịt rõ ràng càng thêm dai, Lý Hỏa Vượng cắn nuốt có loại cảm giác cắn vào lốp xe.
Nhưng lúc này cậu cũng không quản nhiều được, chỉ tập trung nhai nuốt từng miếng một, nhưng chẳng sợ cậu ăn có nhiều, cũng cản không nổi tốc độ hòa tan của Hắc Thái Tuế, không bao lâu, trong lòng Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại có một tầng da màu đen.
"Này, Lý sư huynh, ngài ăn no chưa? Ăn no ta có thể xuất phát chưa?" Cẩu Oa cần thận hỏi.
Lý Hỏa Vượng tiếc hận cầm mảnh da vừa tanh vừa thối trong tay ném trên đất, cậu cũng không biết lần này có thể chống đỡ được bao lâu, chỉ hy vọng ở trước khi ảo giác của mình xuất hiện, thì tìm được một Hắc Thái Tuế khác, hoặc là biện pháp khác.
"Tôi đi đổi quần áo." Những thứ còn lại trên cơ bản không có giá trị gì, về phần công pháp bí tịch linh tinh gì đó cũng đừng suy nghĩ, Đan Dương Tử căn bản là không biết chữ.
Lý Hỏa Vượng cởi đạo bào trên người xuống, thay đổi một bộ đạo bào màu xanh hoàn toàn mới nhất thời cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận