Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 4: Lý Hỏa Vượng (2)
Vừa đi theo Dương Na về phía cửa, lại cảm giác có chút không thích hợp chỗ nào đó, rõ ràng phát hiện trong ảo giác, chày cối dùng để nghiền thuốc của mình đang để ở trên bàn đầu giường.
Thân thể Lý Hỏa Vượng nhất thời run lên lui về phía sau hai bước, nhưng chờ định thần nhìn lại, phát hiện cối giã thuốc kia đã biến thành cà mèn ăn cơm của mình.
"Sao vậy, cậu không sao chứ?" Nhìn thấy đối phương có hành động bất thường, trên mặt Dương Na lộ ra một tia lo lắng.
Nhìn thấy lo lắng trên mặt đối phương, Lý Hỏa Vượng lập tức cợt nhả hẳn lên. "Ha ha, đã bị mình dọa à?"
Dương Na tức giận đến nhíu mày bạnh quai hàm, đưa tay dùng sức nhéo vào thịt bên hông cậu. "Đã lớn thế này, còn xem mình là trẻ con sao? Còn làm chuyện ấu trĩ như thế."
"Đừng tức giận, mình chỉ muốn làm cho cậu vui vẻ thôi." Lý Hỏa Vượng đưa tay muốn giữ tay đối phương, lại bị đối phương trực tiếp hất ra.
Nhưng sau vài lần hấtra, cuối cùng tay hai người vẫn nắm vào nhau.
Những người bệnh khác đang phơi nắng trong bệnh viện thấy một màn như vậy, đều lộ ra nụ cười tường hòa, tình yêu ngây ngô thuần khiết như thế là hết sức tươi đẹp.
Tuy đi rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn đến cuối, Dương Na đứng ở cửa lớn bệnh viện lưu luyến không rời nhìn Lý Hỏa Vượng. "Tuần sau mình lại đến thăm cậu, cậu ở đây cho tốt."
"Hay là cuối tuần sau cậu đừng đến đây, mình biết hiện tại áp lực học tập rất nặng, mỗi cuối tuần chỉ có thời gian nửa ngày nghỉ ngơi, lại phải lãng phí ở chỗ mình."
Dương Na nâng chân lên nhẹ nhàng giẫm một cước ở trên dép lê bệnh viện của Lý Hỏa Vượng, đôi mi mảnh khảnh thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại cùng một chỗ.
"Đồ lười biếng, không cần tùy tiện suy bụng ta ra bụng người có được không, xếp hạng của mình cho tới giờ chưa từng rơi khỏi ba hạng đầu, nào có áp lực học tập gì."
"A !" Lý Hỏa Vượng lấy tay ôm tim, giả bộ vẻ mặt đau đớn. "Đâm tim mà, muội tử."
Dương Na bị cậu chọc cười khanh khách không ngừng, giơ lên nắm tay nhẹ nhàng đánh một cái ở trên người cậu, rồi xoay người giống như nai con chạy về phía trạm xe buýt công cộng ở đối diện cổng bệnh viện.
Vẫn nhìn bạn gái mình đi lên xe buýt công cộng cho đến khi hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt Lý Hỏa Vượng cũng dần dần biến mất, nghĩ lại thứ mà mình vừa mới nhìn thấy, lo lắng lo lắng đi về phía văn phòng bác sĩ.
Một giờ sau, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được bực bội suy tư về tương lai của cậu cùng Dương Na, trên bàn ở một bên là thuốc mới do bác sĩ chăm sóc đưa.
Cái cối giã thuốc thấy ở ban ngày cùng nụ cười của Dương Na không ngừng xoay chuyển qua lại ở trong đầu cậu.
"Nếu bệnh tình tăng thêm, mình vẫn không thể ra viện trước khi thi đại học thì làm sao bây giờ? Mình sẽ không thể cùng thi đại học với Dương Na."
Tuy ở trong này, nhưng Lý Hỏa Vượng rõ ràng lời đồn đại ở bên ngoài, biết ở trong mắt hàng xóm láng giềng thì mình chính là đồ điên rõ đầu rõ đuôi.
Mà đối mặt với đồ điên như vậy, ở trước khi nhập viện một ngày, Dương Na là thanh mai trúc mã lại chủ động thổ lộ, cô nói rõ tình cảm trong lòng đối với mình.
Đối phương là cô gái tốt, làm đàn ông mình không thể phụ công đối phương.
"Không được, mấy ngày nay mình hoàn toàn làm theo lời dặn của bác sĩ, sao bệnh tình lại có thể tăng thêm chứ? Chẳng lẽ lại phải chuyển viện sao? Cái này đã là cái thứ ba rồi."
"Bác sĩ Lý hẳn không thành vấn đề, ông ấy là bác sĩ tốt nhất mà ba mình tìm được."
Những chuyện phiền lòng này càng nghĩ càng phiền, cuối cùng cậu bật dậy, lấy sách vở mà Dương Na đưa tới ra, bắt đầu học tập.
Cậu muốn dùng tri thức trúc trắc phức tạp này hòa tan lo lắng xua không đi ở trong lòng.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục làm bài tập, viết viết, bất tri bất giác đã đến khuya.
Sau khi hoàn thành một bài tiếng Anh, cậu dùng sức duỗi cái lưng mỏi, lấy ngón tay day day huyệt Thái Dương.
"Ô ! mấy giờ rồi? Hẳn là đã khuya?" Lý Hỏa Vượng mang dép lê chuẩn bị đi vệ sinh rồi trở về ngủ.
Ngay tại thời điểm cậu vừa ngáp vừa đi ra cửa, tay phải đang gãi ở ngực bỗng nhiên dừng lại, Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngực mình là lạ.
Lý Hỏa Vượng kéo áo ra nhìn, phát hiện có thứ gì đó màu nâu sẫm dính ở trên ngực mình.
Màu sắc nọ khó hiểu lại có chút quen thuộc, trong đầu cậu chợt lóe lên suy nghĩ như vậy.
Lý Hỏa Vượng lấy ngón tay khẽ chấm một chút bỏ vào trong miệng. Vị trong cay đắng có ngọt nhè nhẹ làm cho đồng tử của cậu hơi co rụt lại,
Đây là miếng đường vị sư tỷ ngốc đã chết ở trong ảo cảnh kia cho mình! Thứ trong ảo cảnh lại có thể xuất hiện ở trong hiện thực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận