Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 40: Vơ vét (2)
Sau khi rõ ràng Lý Hỏa Vượng là muốn bằng vào thịt Hắc Thái Tuế áp chế ảo giác, trái tim vẫn đang treo lên của bọn họ rốt cuộc mới hạ xuống.
"Ài, thì ra là có chuyện như vậy, tôi còn tưởng Lý sư huynh đang đói bụng chứ." Cẩu Oa ở một bên nói chen vào chọc cười, đùa để làm dịu đi không khí.
Đi tới đi tới, một bên đường hầm có lối rẽ, Lý Hỏa Vượng ma xui quỷ khiến ngừng lại, cuối đường hầm này là chỗ ở của Đan Dương Tử. "Hay là vào xem ba vị sư huynh đánh nhau thế nào một chút?"
Tuy không muốn để ý tới bọn họ chó cắn chó, nhưng nếu có thể mà nói, cậu không nghĩ lại xuất hiện một Đan Dương Tử mới.
"Đi, đi qua nhìn xem." Lý Hỏa Vượng dẫn theo một đám người già yếu, đi về bên đó.
Đến cửa, Lý Hỏa Vượng phát hiện cửa vừa rồi mình đóng cũng chưa có ai mở ra, cái này chứng minh bên trong không có ai đi ra.
"Sư huynh, các người đánh xong chưa? Chúng tôi đi đây." Lý Hỏa Vượng lớn giọng hô vào trong phòng.
Đang hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phòng ra, mùi máu tươi gay mũi liền đập vào mặt, một bàn tay máu tươi đầm đìa hiện ra ở trước mặt mọi người.
Tầm mắt mọi người di chuyển về phía trước, một màn càng thêm đẫm máu hiện ra ở trước mặt bọn họ. Huyền Nguyên đã chết, hơn nữa bị chết thực thảm. Thân thể hầu như bị kiếm chém thành hai nửa.
Trường Nhân cũng đã chết, là bị người xử dụng kiếm đâm chết từ phía sau, Huyền Nguyên là tu lục mà không phải tu kiếm, có thể làm điều này chỉ có huynh đệ của hắn, Trường Minh.
Mà Trường Minh sống đến cuối cùng tình cảnh vẫn không tốt gì hơn, thân thể hắn bị đường dây đen từ các đồng tiền xuyên từ trước ra sau, đóng đinh hắn ở trên tường, xem qua hắn tựa như đã động phải chuẩn bị ở sau của Đan Dương Tử.
Trường Minh còn chưa chết, hai mắt tràn ngập dục vọng của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cái gọi là thiên thư thành tiên kia.
"Khụ khụ..... Khụ !" nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi đến, Trường Minh ở trên tường tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng đồng tiền nhập vào cổ họng hắn đã cắt đứt hoàn toàn khí quản của hắn, làm cho hắn không thể nói ra điều gì được.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn, cười cười với hắn, xoay người cầm kiếm của hắn lên.
Đây là một cây trường kiếm dài một thước hai. Ở dưới ánh đèn chiếu xuống, lưỡi kiếm phản chiếu hàn quang, xem qua cực kỳ sắc bén.
Một tay cố hết sức vung lên vài cái, Lý Hỏa Vượng nói với Trường Minh: "Kiếm tốt, sư huynh xem qua hẳn tạm thời không dùng được thanh kiếm này, vậy để sư đệ dùng trước."
"Tuy sư đệ không phải kiếm tu, nhưng xuất môn ra ngoài, trong tay có vũ khí vẫn tốt hơn so với để tay trần. Sư huynh người nói đúng không."
Trường Minh ý đồ dùng ánh mắt ra hiệu cái gì đó, nhưng thực hiển nhiên Lý Hỏa Vượng căn bản không thể hiểu được.
Lý Hỏa Vượng lấy vỏ kiếm từ trên người Trường Nhân đã chết đi, mang trường kiếm cắm vào rồi trực tiếp đeo ở trên lưng.
Sau đó chính là thứ quan trọng nhất của vở kịch này, thiên thư.
Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phía thiên thư lúc này đã không có bảo hộ gì.
Cũng đúng lúc này, Trường Minh bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt hẳn lên, theo hắn giãy giụa, đường dây màu đen làm từ đồng tiền này cắm vào càng sâu thêm, giãy giụa chưa được mấy cái, ánh sáng trong mắt đã nhanh chóng ảm đạm xuống.
"Lý sư huynh, Trường Minh sư huynh đã chết rồi." Cẩu Oa trừng to mắt kinh ngạc nói.
Lý Hỏa Vượng nhìn cái gọi là thiên thư ở trước mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, chính là một thứ không biết từ đầu đến như vậy, mà đã rất nhiều người đã vì nó mà chết đi.
Lý Hỏa Vượng lại cẩn thận quan sát nó từ đầu tới cuối một lần, lần này so với lần trước bị Đan Dương Tử cưỡng ép thì tập trung hơn rất nhiều.
Nhưng cậu quan sát mấy lần vẫn cảm thấy đây là một loại kinh văn mà thôi, đoán tới đoán lui thì cái này tựa như là một loại kinh văn khuyên người hướng thiện.
Lý Hỏa Vượng lui về phía sau một bước, sau đó một tay đưa ra phía sau chậm rãi rút kiếm, "Xoảng!" một tiếng, trường kiếm chém sắt như chém bùn trùng trùng bổ lên trên phiến đá khắc đầy kinh văn kia.
"Xoảng !" trường kiếm va chạm cùng thiên thư phát ra tiếng ma sát cực kỳ chói tai, làm cho những người khác trong phòng theo bản năng ôm tai lui về phía sau hai bước.
"Ngay cả một cái vết cũng không chém ra được, thanh kiếm này của Trường Minh không được rồi, hắn không phải kiếm tu sao? Thanh kiếm này hẳn không phải là vật phàm mới đúng." Lý Hỏa Vượng giơ kiếm suy tư vài giây, hai tay cầm lấy chuôi kiếm xoay tròn lại trùng trùng chém xuống.
Cắn răng liên tục chém vài cái, tình huống rốt cuộc phát sinh biến hóa, nhưng biến hóa này không đến từ cái gọi là thiên thư kia, mà là trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận