Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 5: Ngọc bội (1)
Nhưng chân phải của cậu vừa nâng lên còn lơ lửng ở giữa không trung, suy nghĩ khác chợt hiện ra ở trong đầu cậu.
Cậu biết, những thứ xuất hiện trong ảo giác của mình không chỉ có viên đường này, mà còn những thứ khác có giá trị hơn!
Một bên nhấm nháp vị ngọt lan tỏa trong miệng, Lý Hỏa Vượng từ từ đi trở lại phòng bệnh.
"Đây là một kỳ ngộ! Một kỳ ngộ có khả năng để cho Dương Na cùng mình một đêm phất nhanh! Thậm chí là cơ hội có thể làm cho cuộc đời của mình đi lên!" Cậu cực kỳ kích động rất nhanh xác định điểm này.
"Không thể nói cho bác sĩ Lý, mình không muốn bị đưa đến phòng thí nghiệm cắt lát, nói đến loại chuyện này cũng không phải là ông ta quản." Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
"Nhưng, đối với chuyện này vẫn chưa thể kết luận nhanh như vậy, mình phải hoàn toàn hiểu rõ chuyện này đến cùng là thế nào mới được." Cậu ở trong lòng âm thầm xác định chuyện mình phải làm.
Ngay tại thời điểm cậu nghĩ như vậy, hoàn cảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo biến hóa, phòng bệnh sạch sẽ bắt đầu lui bước.
Đối mặt loại chuyện này, Lý Hỏa Vượng sớm đã quen thuộc, cậu đầu tiên là nhanh mang sách vở bỏ vào túi ném ra góc tường xa xa, để tránh bản thân lâm vào ảo giác mà xé nát.
Sau đó cậu ấn xuống cái nút màu đỏ bên cạnh giường, vài giây sau một màn cuối cùng mà cậu nhìn thấy là mấy hộ sĩ đi đến, dùng dây vải trói mình lên trên giường.
Chờ lúc cậu lại mở to mắt, hoàn cảnh căn động đơn sơ lạnh như băng kia đã trở lại, đám "sư đệ sư muội" thân thể có tật đang ở bên cạnh tò mò nhìn mình.
Ngồi dậy từ trên mặt đá lạnh như băng, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa dùng thị giác đặc thù quan sát hoàn cảnh vô cùng chân thật bốn phía.
Nơi này tuy là ảo giác, nhưng hiện tại trong mắt cậu chính là một kho tàng chất đầy bảo tàng.
Mình có lẽ cũng không phải là bị bệnh, mà là có được công năng đặc dị cực kỳ hiếm thấy, chỉ là đám lang băm này không kiểm tra được mà thôi.
"Có lẽ mình căn bản là không bị bệnh, đúng, không sai, mình không bị bệnh."
Mấy năm nay, cậu thật sự chịu đủ cái tiếng bệnh tâm thần này rồi, mỗi người đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn mình.
Giống như trong nháy mắt mình bị bệnh thì đã không là con người nữa, mà đã biến thành ngoại tộc rồi.
Vừa nghĩ đến bản thân trong tương lai có khả năng thoát khỏi cái tiếng này, Lý Hỏa Vượng nhất thời kích động không kiềm chế được.
Cậu tâm tình mười phần không tệ đưa tay vuốt lên một cái đầu trọc đang xáp tới. "Ha ha, cái này cũng thật thú vị."
"Tụ ở đó làm cái gì? Còn không nhanh làm việc? Sư phụ đang cần thuốc dẫn, không chuẩn bị cho tốt, hỏng đại sự thành tiên của người, ông ấy sẽ lột da sống tụi mày!" Thanh âm cực kỳ đáng ghét nào đó truyền đến từ cửa động.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, phát hiện người nói chuyện nọ là đạo sĩ cao ngạo truyền lời trước đó, trên mặt hắn vẫn mang theo ngạo mạn, giống như nói chuyện thuốc dẫn với Lý Hỏa Vượng, cũng sẽ làm ô uế mắt hắn.
Lý Hỏa Vượng nhớ tên của người này, đạo hiệu của hắn hình như là Huyền Dương.
Đối mặt Lý Hỏa Vượng nhìn nhìn không kiêng nể gì, Huyền Dương rõ ràng cảm giác được khiêu khích, hắn vung phất trần trong tay đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng. "Lý sư đệ, ngươi lần này không có trở thành thuốc dẫn của sư phụ, thật đúng là tiếc nuối mà."
Lý Hỏa Vượng căn bản mặc kệ hắn khiêu khích, lực chú ý tập trung một miếng ngọc bội hình tròn giắt ở bên hông của hắn.
"Thứ này hẳn là đồ cổ? Nếu đưa thứ này đến thế giới hiện thực bán, khẳng định giá trị không ít tiền?"
"Nhưng mình nên làm thế nào đây? Giống như viên đường kia, đoạt lấy rồi đặt ở ngực?"
Nói mấy câu thấy Lý Hỏa Vượng không phản ứng, Huyền Dương cho rằng đối phương sợ, khinh miệt ngẩng cao đầu xoay người rời khỏi nơi đám thuốc dẫn này ở.
Nhìn bóng lưng của hắn, Lý Hỏa Vượng trong lòng định ra một ý tưởng. Cái ngọc bội này là đối tượng thí nghiệm cậu dùng để thử truyền tống.
Về phần làm thế này, vậy cũng đơn giản, đợi đến tối trộm là được, "Khối ngọc bội nọ rất tốt, rất nhanh sẽ là của mình."
Một bàn tay trắng đến có chút phản quang từ bên cạnh đưa qua, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo vải bố của Lý Hỏa Vượng. Một thanh âm mềm mại vang lên ở bên tai cậu.
"Lý sư huynh, nhanh làm việc đi, nếu không hoàn thành là sẽ không có cơm ăn."
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô gái bạch tạng mà mình đã giúp trước đó.
Suy nghĩ một chút, cậu đưa tay lấy từ trong áo ra viên đường đã hòa tan một nửa đặt ở trong tay cô ta, xoay người đi tới vị trí của mình cầm lấy chày giã thuốc bắt đầu làm việc.
Tình huống tạm thời, vô luận là nơi này hay là bệnh viện, cậu vẫn quyết định không làm gì quá khác người.
Loại chuyện kinh thế hãi tục này vô luận nói cho ai đều không thích hợp, mình phải từ từ thăm dò quy luật ở trong đó rồi mới có tính toán khác.
Công việc hôm nay đã kết thúc ở trong tiếng chày giã thuốc nặng nề, đêm khuya, nghe thấy tiếng ngáy cùng tiếng nghiến răng bên người, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường chung chậm rãi mở mắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận