Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 6: Ngọc bội (2)
Đầu tiên cậu đi tới chỗ mình làm việc, cầm lấy một khối đá xanh mà mình đã mài. Nó phát ra huỳnh quang rất nhỏ có thể giúp Lý Hỏa Vượng không đến mức như mù mà đi trong căn động tối đen.
Tuy nói cảnh dưới tình huống tối lửa tắt đèn, cầm khối đá như vậy cũng rất bắt mắt, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không để ý chút nào.
"Bị người phát hiện, cùng lắm thì mình trực tiếp lui về bệnh viện, mình có đường lui thì có gì phải sợ?" Một mình đi ở trong động cậu đắc ý lẩm bẩm.
Toàn bộ ảo giác này đều là do cậu mà xuất hiện, cậu chẳng lẽ còn sợ ảo giác mà mình tạo ra hay sao? Chẳng sợ hiện tại bản thân còn chưa thể khống chế.
Căn động được khai phá rất lớn, Lý Hỏa Vượng ở trong này cũng đã một khoảng thời gian, có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Rất nhanh cậu đã mò đến chỗ của Huyền Dương, tuy nơi này vẫn rất đơn sơ, nhưng một mình nằm giường lớn đủ để chứng minh hắn căn bản là khác với thuốc dẫn như Lý Hỏa Vượng.
Nhưng làm cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất ngờ là Huyền Dương cũng không có trong động, người không có nhưng quần áo lại ở đây, Lý Hỏa Vượng cũng lười để ý nhiều, tay phải sờ soạng ở trong đạo bào lấy miếng ngọc bội kia ra.
Sau khi chạy ra bên ngoài, dùng huỳnh thạch trong tay, Lý Hỏa Vượng cẩn thận đánh giá ngọc bội hình tròn trong tay.
Khối ngọc bội này trong suốt, láng mướt, mặt trên điêu khắc hoa văn đám mây cực kỳ tinh xảo, chẳng sợ cậu cũng không rành về phương diện này nhưng cũng nhìn ra ngọc này là ngọc tốt.
Lý Hỏa Vượng càng nhìn trong lòng càng vui vẻ. Nếu mình thật sự có thể đưa thứ này tới thế giới hiện thực, miếng ngọc bội này tối thiểu có thể giúp mình cùng Dương Na yên tâm về học phí trong bốn năm học đại học.
"Hắc hắc hắc ! Dương Na à, Dương Na, cậu cứ chuẩn bị làm tiểu phú bà đi." Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm, rồi cầm ngọc bội quay trở về.
Tất cả đều thực thuận lợi, nhưng có một số việc cũng không thể cứ thuận lợi như vậy, ngay tại thời điểm cậu sắp tới cửa, ở trên lối rẽ chỗ cầu thang đá lại đụng mặt với một đám người.
Đó là một đám thiếu nam thiếu nữ tuổi sàng sàng với Lý Hỏa Vượng, khuôn mặt hoảng sợ của họ được hỏa tráp ở trong tay chiếu cho lúc sáng lúc tối.
Hai bên đều bị dọa lẫn nhau nhảy dựng, sững sờ ở tại chỗ hồi lâu không có ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Lý Hỏa Vượng mở miệng, cậu dùng huỳnh thạch trong tay chỉ vào Huyền Dương đang mặc áo vải gai ở trong đám người hỏi: "Huyền Dương sư huynh, ngươi ăn mặc như vậy là bị sung quân đến nhà kho hay sao?"
Những người này ngoài Huyền Dương ra, còn có đạo đồng phụ trách những chuyện khác, một vị đạo đồng trước đó quạt gió cho lò luyện đan cũng ở trong.
Mặc kệ bọn họ trước đó là làm cái gì, hiện tại tất cả đều là mặc đồ vải gai. Ngoài ra cũng không mang theo cái gì cả.
Lúc này Huyền Dương đã không còn dáng vẻ ngạo mạn đắc ý như ban ngày nữa, vẻ mặt hắn nhanh chóng biến hóa vài cái rồi đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng hạ giọng.
"Đi! Đi cùng chúng tôi! Chúng ta chạy khỏi cái nơi quỷ quái này! Sư huynh trông cửa đã đi rồi."
"Đi? Ồ! Thì ra các người là muốn..."
Chữ trốn trong miệng Lý Hỏa Vượng còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Huyền Dương lấy tay bịt chặt lại.
Nhìn thấy Huyền Dương bịt miệng Lý Hỏa Vượng, những người khác cầm hỏa tráp nhanh chóng xông lên, ánh mắt không tốt vây xung quanh Lý Hỏa Vượng.
"Không muốn đi? Vậy ngươi hôm nay chết ở chỗ này đi! Chúng ta tuyệt đối không có khả năng để ngươi đi mật báo cho lão hủi kia!"
Đối với tình cảnh sinh tử trước mắt, Lý Hỏa Vượng lại không kích động chút nào, cậu không nói gì chỉ nhìn xem thường, trong lòng thầm mắng một câu cái ảo giác này cũng quá kịch tính mà, rồi trực tiếp nhắm hai mắt bắt đầu hít sâu một hơi.
Chờ khi cậu lại mở to mắt, phát hiện mình đã bị dây vỏi trói ở trên giường bệnh, sư huynh sư đệ vây quanh mình đã biến mất.
"Dì Vương, tôi tỉnh rồi, có thể thả tôi ra không?" Lý Hỏa Vượng gọi hộ sĩ trực đêm thông qua microphone đầu giường, cậu bức thiết muốn xem cái ngọc bội kia hiện tại có phải ở trong quần áo của mình hay không.
Nhưng gọi hồi lâu vẫn không có phản ứng, Lý Hỏa Vượng cũng rõ ràng, hộ sĩ Vương lại lén xem Mary Sue khi trực đêm, cô luôn thích xem lén như vậy.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn phần ngực đang khoác áo bệnh nhân màu trắng xanh, liều mạng vặn vẹo, muốn thông qua đè ép để cảm giác được ở ngực đến cùng là có ngọc bội hay không.
Nhưng hiện tại thân thể cậu đang bị trói chặt, có muốn cảm giác cũng không thể cảm giác được. Sau khi thử vài lần thì bất đắc dĩ bỏ qua.
Lý Hỏa Vượng chửi thề một tiếng rồi chỉ có thể nằm ở trên giường, cầu nguyện hộ sĩ Vương sau khi xem xong thì từ bi mà nhìn camera theo dõi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận