Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 8: Đỉnh đen (2)

"Bốp !" Một vòng bóng đen mấp máy chợt chui ra từ trong động, bọc một vị sư đệ bên cạnh Lý Hỏa Vượng rồi rụt mạnh trở về.

Mọi người bị một màn này làm cho sợ hãi, đều lui về phía sau đến bên vách tường bóng loáng của căn động, nếu không phải Đan Dương Tử đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh, bọn họ sợ là đã sớm chạy đi rồi.

Mọi người ở đây hầu như vẻ mặt đều trở nên mười phần sợ hãi, trong lòng run rẩy đoán thứ vừa rồi là cái gì.

Những người đoán trúng cũng không bao gồm Lý Hỏa Vượng, bởi vì vừa rồi cậu đứng gần nhất, cho nên cậu thấy rõ ràng.

Đó là một đám vật chất dạng thịt có hoa văn màu đen, làn da dinh dính trắng mịn mọc ra những đoạn xúc tua màu đen ngắn nhỏ không ngừng rung động!

Chỉ bằng điểm này, Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định, thứ mà Đan Dương Tử chăn nuôi ở trong động này tuyệt đối không phải thứ tồn tại bình thường ở thế gian.

Về phần đến cùng là thứ gì, Lý Hỏa Vượng đoán không ra mà cũng không muốn lại đi qua quan sát một lần nữa.

Tuy biết thứ này là đi ra từ trong đầu của cậu, nhưng Lý Hỏa Vượng rất muốn làm rõ những thứ đi ra từ hư ảo vì sao lại có dạng như vậy?

Lý Hỏa Vượng đánh giá bốn phía rất là chân thật, trong lòng bỗng nhiên có một suy đoán đáng sợ. "Chẳng lẽ cái thế giới quỷ dị đáng sợ này là thật?"

Suy đoán này trong nháy mắt làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng run run lên, cậu nghĩ tới những người đã chết trước đó, nếu những người đó đều là thật cũng không phải ảo giác của mình mà nói, vậy vừa rồi mình mà bị túm trúng không lẽ cũng sẽ chết sao?

Lý Hỏa Vượng hầu như cũng bị sợ hãi làm người ta hít thở không thông này áp suy sụp, cậu dùng sức hít sâu mấy hơi, lập tức dựa theo phương thức mà bác sĩ Lý dạy tiến hành khai đạo cho bản thân.

"Đây đều là ảo giác, cho dù có chân thật đến mấy cũng đều là ảo giác, Lý Hỏa Vượng, mày tuyệt đối không thể lại bị lạc vào trong ảo giác này, bọn họ đều là do mày sáng tạo ra, mày sợ cái gì."

"Dương Na còn đang chờ mình, mình không thể phụ cô ấy. Mình có thể chiến thắng tất cả cái này! Nhất định có thể!"

Trải qua Lý Hỏa Vượng tự trấn an bản thân, cảm xúc của cậu dần dần ổn định xuống, đủ để bình tĩnh đối diện với tất cả trước mắt.

Lúc này Đan Dương Tử hoàn toàn không có để ý tới Lý Hỏa Vượng suy nghĩ cái gì, hắn đang phát biểu với đám đồ đệ đã bị dọa vỡ mật.

"Về sau nếu ai còn có tâm gây rối, thì hãy nhớ lại những gì đã nhìn thấy hôm nay!"

Những lời này của Đan Dương Tử làm cho mọi người trong lòng căng thẳng, nét sợ hãi trong mắt càng nhiều hơn.

Hắn chắp tay sau lưng khoan thai đi lướt qua trước mắt các đồ đệ, ánh mắt như ưng đảo qua trên mặt mọi người.

"Đạo gia ta nói cho các ngươi, trợ người thành tiên là công đức lớn, nếu đạo gia ta thành tiên, ta tự nhiên sẽ không quên các ngươi, nhưng nếu ai làm hỏng chuyện tốt của đạo gia! Hừ hừ! !"

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên ngừng lại ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, đánh giá tiểu tử thần thái khác với những đồ đệ còn lại ở trước mặt.

"Ngươi là một cái ảo giác, ta sợ ngươi sao? Ngươi chỉ là một suy nghĩ ở trong đầu ta thôi!" Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, hai mắt bình tĩnh đối diện với vị sư phụ hủi ở trước mặt.

Khi Đan Dương Tử nâng lên bàn tay phải với kẽ móng tay dính đầy bùn đất lên, không khí trong động trở nên có chút ngưng trọng hẳn lên, ánh mắt những người khác đều nhìn về phía vị sư huynh dám can đảm mạo phạm sư phụ này, cũng chờ đợi sư phụ sẽ xử trí người này như thế nào.

Ai ngờ Đan Dương Tử vẻ mặt bỗng nhiên hòa hoãn đi, tay phải nâng lên vỗ vỗ ở trên đầu Lý Hỏa Vượng, không khí nặng nề chợt biến mất không thấy.

"Tối hôm qua đám phản đồ kia muốn ngươi cùng đi, ngươi vì sao không chịu?"

Những lời này nhìn qua là hỏi Lý Hỏa Vượng, trên thực tế lại là khen ngợi cậu.

Lý Hỏa Vượng vừa muốn mở miệng, thì nhìn thấy Đan Dương Tử nâng tay phải lên ngăn lại. "Chớ nói những lời ngớ ngẩn, tuy ngươi không có thông báo cho bản đạo gia, nhưng so sánh với đám nghiệt đồ lòng dạ bất ổn này, ngươi đã rất không tệ rồi."

Tay hắn thả xuống, tiếp tục nói: "Ta xem ngươi thiên phú không tệ, ngươi không cần làm việc ở phòng vật liệu nữa, ngươi về sau chính là đệ tử ký danh của bản đạo gia."

Lý Hỏa Vượng ngẩn ra, vậy là địa vị của mình được tăng lên? Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, ở trong động một lần chết nhiều người như vậy, trợ thủ bên cạnh người này khẳng định không đủ dùng.

"Đúng rồi, ngươi đã trở thành đệ tử của bản đạo gia, vào bản giáo, không có đạo hiệu là không thể được, về sau đạo hiệu của ngươi chính là Huyền Dương."

Lý Hỏa Vượng liếc liếc mắt nhìn ở góc động, thảm trạng của vị Huyền Dương trước đó chợt lóe qua ở trong đầu cậu, thầm nghĩ trong lòng: "Hic, cái tên này cũng quá xui xẻo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận