Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 014: Trời đổ mưa, đừng qua cầu

Quà của Cố Diệp

***

Thầy Vu vừa nghe thấy chuyện gian lận thì khuôn mặt càng thêm nghiêm túc: "Em không thi cùng phòng thi với Cố Diệp, làm sao biết em ấy gian lận?"

Nhìn thấy nét mặt này của thầy Lâm Tử Hào hơi khẩn trương: "Cậu ta dùng phương pháp đặc biệt, chuyện này không chỉ có em biết mà Lưu Diệc Văn cũng biết, còn có tụi Hạ Tường với Triệu Bằng Vũ, các cậu ấy đều biết."

Thầy Vu nhíu mày: "Sao em ấy gian lận được, em đưa chứng cứ ra xem."

"Cậu ta chắc chắn đã dùng mánh khóe không bình thường, hay là thầy cho cậu ta thi lại, nhất định sẽ không được như thế đâu."

Thầy Vu lại nhíu mày: "Thì phải nói rõ, em không có chứng cứ."

"Em có, em..." Lâm Tử Hào tức giận khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Cố Diệp biết điều khiển ma quỷ, trong cặp cậu ta nhất định có thứ bắt quỷ, thầy lục soát sẽ thấy. Nhất định mấy thứ đó đã nói đáp án cho cậu ta."

Thầy Vu nghiêm túc lắng nghe, nhưng không nghe lọt mấy chuyện quỷ quái này: "Nói năng linh tinh!" Lâm Tử Hào vừa nói xong thì thầy Vu đã quát hắn: "Thời đại nào rồi, những chuyện yêu quái quỷ thần đều đã được khoa học giải thích, cho dù giờ không giải thích được thì sau này sẽ được, không hiểu thì đọc thêm nhiều sách, em đã lớp mười hai rồi, sao còn tin tưởng mấy chuyện mê tín lạc hậu này chứ?"

"Không phải, thầy Vu hãy tin em, cậu ta thật sự biết điều khiển quỷ. Cậu ta thường cầm một cái bình, cái bình đó chắc chắn có quỷ nữ, cậu ta còn giúp quỷ nữ đó giết người, thầy không tin thì đến ký túc xá tìm trong cặp sách cậu ta, nhất định sẽ có."

Sắc mặt thầy Vu càng lúc càng sa sầm dường như đã chướng mắt Lâm Tử Hào, ông cầm tờ giấy nháp của Cố Diệp đưa ra: "Em xem đi, đây là do thầy giám thị đưa tới, từ trên giấy này cũng thấy được là do Cố Diệp tự mình tính ra, ban ngày ban mặt làm gì có quỷ quái?"

Lâm Tử Hào không tin nhìn công thức tính toán trên bản nháp, trên đó còn có mấy câu hắn không biết làm mà Cố Diệp lại giải ra hết: "Đây nhất định là... do cậu ta bị quỷ nhập!" Lâm Tử Hào càng nói càng thấy mình đúng: "Thầy Vu, Cố Diệp khác lúc trước nhiều như vậy nhất định là do bị quỷ nhập, cậu ấy không thế nào làm được đề cỡ này! Cậu ta ngốc cỡ nào, làm sao đề khó như thế mà lại làm đúng?"

Thầy Vu thấy hắn đến chết cũng không hối cải, tức giận nện bình giữ nhiệt xuống bàn: "Lâm Tử Hào!"

Lâm Tử Hào bị dọa đến run cả người, hệt như bị tạt một chậu nước lạnh. Hắn lập tức trở nên tỉnh táo, mồ hôi trượt từ trên thái dương xuống, không dám lên tiếng.

Thầy Vu muốn tốt cho hắn nên nghiêm khắc nói: "Thầy thấy em bình thường học hành tiến bộ, thể hiện cũng tốt, bây giờ thầy bỏ qua nhưng lần sau không được nói năng vớ vẩn nữa. Thầy biết chuyện lần này Cố Diệp thi tốt hơn người khác có thể không giải thích được, nhưng không thể bịa đặt chửi bới người khác. Lo cho Cố Diệp chi bằng lo cho bản thân mình đi, thành tích của em ba tháng qua rớt ba trăm bậc, em tụt dốc như vậy có muốn thi lại không? Em thậm chí còn không tốt bằng hai lần trước!"

Lâm Tử Hào vừa nghe bị dọa cho sợ tái mặt: "Em xin lỗi thầy Vu, em sẽ học tập chăm chỉ!"

Thầy Vũ bất đắc dĩ nói: "Về đi."

Lâm Tử Hào vô cùng hối hận vì nhất thời xúc động, lẽ ra hắn nên tìm chứng cứ xác thực rồi mới tìm thầy Vu, chuyện này thầy nhất định không tin lời của hắn.

Thất hồn lạc phách đi về phòng học, Lâm Tử Hào vừa đặt mông ngồi xuống, bạn học tưởng hắn bị thầy chủ nhiệm gọi lên dạy dỗ riêng nên đến an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, lần sau cố gắng là được, còn cơ hội mà."

Lâm Tử Hào lơ đãng gật đầu, mở ngăn kéo ra định lấy sách vở cần dùng cho môn học. Không ngờ rằng, vừa mở ngăn kéo ra, trong lòng hắn đã ngay lập tức "thịch" một tiếng, bị dọa đến mức đầu óc trở nên mông lung. Tờ giấy bị hắn giấu ở cuối cùng ngăn kéo bây giờ lại đang nằm ở trên cùng, hai chữ "đã đọc" to đùng nhắc nhở chuyện hắn làm đã bị người ta phát hiện.

Đây là thứ hắn viết ở nhà về cái chết của Ca Vương Lý Thụy và những việc mà Cố Diệp đã làm. Hắn định bụng sẽ gửi cho tòa soạn để kiếm ít tiền tiêu vặt, bởi vì trên đường đến trường phải đuổi theo xe buýt làm lỡ mất thời gian gửi bài nên hắn đã để lại ở trong cặp sách.

Lâm Tử Hào nhìn thấy lờ mờ đằng sau có gì đó, bèn căng thẳng lật tờ giấy ra mặt sau. Đằng sau là một búp bê chibi đầu to được vẽ nguệch ngoạc, đại khái kể lại chuyện có một học sinh đi thi đại học, lúc đi WC lại làm rơi phiếu dự thi vào trong bồn cầu nên không thể vào trường thi. Lâm Tử Hào đang không hiểu gì, kết quả ba chữ rồng bay phượng múa làm cho con mắt hắn co lại.

Rõ ràng là: Cố Diệp tặng!

Cố Diệp biết rồi sao?

Lâm Tử Hào nhớ lại, lúc hắn tới chỗ Cố Diệp để xin lỗi, cậu ta có nói bây giờ hắn không làm gì có lỗi thì chẳng lẽ sau này cũng không à, lẽ nào Cố Diệp không những biết sai khiến quỷ mà còn có thể nhìn trước được tương lai nữa?

Lâm Tử Hào hoảng sợ nhìn về phía Cố Diệp, đúng lúc này, Cố Diệp quay đầu lại cười với hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên, dịu dàng đến mức kỳ quái, không khỏi khiến hắn nhớ đến hình ảnh lúc Cố Diệp đuổi tà ma, sợ đến mức tê cả da đầu.

Cố Diệp đặt ngón trỏ lên môi, "suỵt" với hắn một tiếng rồi lập tức quay đầu đi, không hề nhìn hắn lần nào nữa. Càng làm như vậy càng khiến cho Lâm Tử Hào thêm sợ hãi, Cố Diệp muốn hắn giữ bí mật, đừng ra ngoài nói linh tinh, cậu ta biết cả rồi. Bức tranh này không phải là Cố Diệp nguyền rủa hắn đấy chứ? Hắn sẽ thi trượt đại học? Nghĩ đến kết quả đó khiến Lâm Tử Hào nổi điên lên, hắn cuống quít xé tờ giấy ném vào thùng rác, cả người lạnh ngắt.

"Cố Diệp, tôi... xin lỗi!" Sau một tiết, Lâm Tử Hào lấy hết dũng khí đi đến cạnh bàn Cố Diệp thành khẩn giải thích, hắn sợ rồi. Hắn sợ sẽ không thi đậu đại học, hắn sợ Cố Diệp sẽ trừng phạt hắn.

Cố Diệp nhìn nhìn, mỉm cười tặng hắn một câu: "Cút."

***

Giữa trưa, Cố Diệp vừa ăn cơm xong thì có một người bạn nói thầy Vu tìm cậu.

Cố Diệp hỏi thăm một chút mới tìm được văn phòng của thầy, thầy Vu đang đeo kính viễn thị xem bài thi. Khi thấy cậu đến, thầy Vu ngẩng đầu lên nhìn: "Cố Diệp, ngồi đi."

Cố Diệp nghe lời ngồi xuống, vô cùng ngoan ngoãn.

"Thầy đã xem qua bài thi của em, rất tiến bộ, tiến bộ nhiều đến mức thầy không thể tưởng tượng nổi, ngay cả chữ cũng đẹp đến như vậy." Thầy Vu chăm chú nhìn vào mắt Cố Diệp: "Thầy đưa ra vài đề bài, em làm lại một lần được không?"

Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, được ạ."

Thầy Vu lấy đề đã chuẩn bị từ trước trong ngăn kéo ra, đưa thêm một cây bút cho Cố Diệp. Cậu nhận lấy rồi bắt đầu làm, vài phút đã làm xong.

Thầy Vu nhìn đáp án của cậu, vốn còn đang nhăn mày lại không nhịn được mà trở nên phấn chấn, khuôn mặt nghiêm túc hiện ra một lớp nếp nhăn khi cười: "Tốt tốt tốt, rất tốt, sau này cứ tiếp tục cố gắng!"

Không lâu sau đó, thầy Vu tìm một chỗ dán thông báo tùy chỉnh, dán bài thi này lên, thậm chí còn dán luôn cả giấy nháp của Cố Diệp, còn thêm vài đề bài mà Cố Diệp làm cũng đều được công khai hết, chứng cứ thuyết phục rằng Cố Diệp đạt top 1 là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân.

Chuyện đó đã khiến cho cả khối mười hai sôi trào, những kẻ lúc trước nói rằng cậu không thể giờ đã bị tự vả!

Không ít giáo viên nói với các học sinh: "Không có học sinh dốt mà chỉ có học sinh không cố gắng thôi! Chắc chắn là Cố Diệp đã nhân kỳ nghỉ đông này, vào lúc các em còn đang chơi ngoài đường thì em ấy ở nhà học! Muôn đời nằm ở bậc thấp nhất giờ trở thành đứng đầu toàn trường thì phải dốc lòng đến mức nào! Các em mở to mắt ra mà xem, xem xem người ta học hành như thế nào?!"

Thật sự là có không ít học sinh nhìn lén Cố Diệp xem là rốt cuộc cậu đã học hành như nào, tài năng ra sao mà chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được thành tích cao như vậy?

Cố Diệp chợt cảm thấy, bản thân cậu cũng không phải loài hiếm biết đi, càng không phải giống loài gấu trúc quý hiếm biết đi, thế mà lúc đi WC vẫn có người lén nhìn cậu chăm chú, tác phong cứ như kẻ trộm. Tiếc thay là cậu cũng không muốn được như thế.

***

Rốt cuộc cũng nhẫn nhịn chờ tới ngày nghỉ, lúc Cố Diệp về nhà, đến giày còn chưa kịp cởi thì bà Cố đã vọt tới: "Thằng ba, con thi đứng đầu hả? Đứng đầu toàn trường?"

Cố Diệp rầu rĩ gật đầu: "Cha mẹ đã biết rồi ạ?"

Lúc đó, Cố Đức Thành từ lầu hai xuống, sắc mặt cũng rất vui mừng: "Thầy Vu gọi điện thoại cho cha, nói rằng con tiến bộ rất nhiều."

"Đúng đúng đúng, thầy giáo cứ khen con không thôi!" Bà Cố phấn khích nói: "Vì chuyện đó nên cha con không đi đến công ty mà chờ con về để thưởng cho con đó!"

Cố Diệp nhíu mày, nhìn thấy bao lì xì dày cộm Cố Đức Thành cầm trong tay thì ánh mắt mới sáng lên.

"Con nhất định sẽ học tập thật chăm chỉ, không ngừng cố gắng, lần sau sẽ còn đạt được điểm cao hơn!" Cố Diệp chớp mắt đã chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, khom lưng với cha mẹ một cái: "Lúc trước con đã làm cho cha mẹ nhọc lòng rồi, con xin lỗi!"

Bà Cố bị hoảng sợ, sao tự dưng lại thảo mai vậy? Làm bộ xấu hổ nữa.

Cố Đức Thành còn đang định dạy dỗ cậu vài câu là không được kiêu ngạo, không ngờ rằng đứa con lại hiểu chuyện như vậy, khiến lời ông đã đến miệng rồi lại nuốt vào, nhét luôn bao lì xì vào tay Cố Diệp, nghiêm túc nói: "Quy củ nhà chúng ta, lần đầu đứng nhất thưởng một vạn. Nhưng vì đó là con đứng nhất nên thưởng thêm một vạn nữa. Lần sau còn đứng nhất như thế ta sẽ cho con gấp bội."

"Cảm ơn cha!" Cố Diệp ôm lì xì trong ngực rồi vui vẻ chạy lên lầu.

Cố Dương thấy anh ba có nhiều tiền lì xì thì gãi gãi đầu: "À thì, tháng này con thi cũng được lắm mà sao con không có lì xì ạ?"

Bà Cố không chờ Cố Đức Thành ở miệng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Phần thưởng của con là được ăn nhiều đùi gà."

"Hì hì." Cố Dương đắc ý xách ba lô lên rồi cũng hớn hở chạy đi.

Bà Cố im lặng thở dài, nghĩ bụng bà đã nuôi thiếu thốn chỗ nào nhỉ, đứa nhỏ này, một cái đùi gà đã thỏa mãn rồi? Không thấy lì xì của anh ba nó dày bao nhiêu sao? Có thể mua được cả xe tải đùi gà đấy!

Về đến phòng mình, Cố Diệp vui vẻ mở bao ra, năm vạn, không hổ là người cha quốc dân mà.

Cố Dương cũng âm thầm lặng lẽ theo sau, tò mò hỏi: "Anh, cha cho anh bao nhiêu tiền?"

Cố Diệp ngoắc đầu ngón tay với đứa nhỏ, nhìn thấy Cố Dương hệt như con chó lớn xác vui vẻ chạy tới, rút ra mười tờ đưa vào tay đứa em trai nhỏ giọng nói: "Cầm đi mua máy chơi game em thích đi, đừng để mẹ biết."

Vì Bà Cố mà biết thì nhất định sẽ tịch thu, giống cái lúc đứa em trúng xổ số vậy.

Cố Dương kích động bổ nhào đến ôm chân Cố Diệp cọ cọ cọ: "Anh! Em lớn lên sẽ đi làm để kiếm tiền! Kiếm tiền cho anh xài!"

Cố Diệp vuốt đầu đứa em, rất muốn nói em đừng có ngốc nữa, đời này em không thể kiếm tiền đâu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ tiền hoa hồng thôi.

Giữa trưa, bà Cố và bảo mẫu làm rất nhiều đồ ăn, Cố Đức Thành vui vẻ nên uống thêm một ly, Cố Diệp nhìn ấn đường của ông, quan tâm nói: "Chiều nay cha ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty, lát nữa mưa to rất nguy hiểm."

Cố Đức Thành nhìn ra cửa sổ, trời quang mây tạnh cảnh sắc tươi đẹp, làm gì có mưa?

Nhớ lại lần trước Cố Đức Thành suýt nữa thì gặp tai nạn xe nên Bà Cố kinh hãi, vội vàng khuyên: "Mặc kệ có mưa hay không nhưng hôm nay đã vui vẻ thế lại còn uống rượu, chiều không có chuyện gì quan trọng thì ông đừng đến công ty nhé, hiếm khi có được một ngày ở nhà nghỉ ngơi."

Bị vợ khuyên một câu nên Cố Đức Thành hơi do dự: "Được được, vậy chiều nay không đi."

Không ngờ rằng buổi chiều đó thật sự đổ mưa, vừa nhanh vừa vội, mưa từ trưa đến chạng vạng vẫn mưa. Bởi vì cơn mưa đột ngột này mà tầng hầm của một tòa nhà bị ngập nước khiến cho hơn mười chiếc xe bị nhốt dưới hầm, nhân viên phòng cháy chữa cháy phải huy động khẩn cấp, may là không ai thương vong.

Xem lại tin tức, vừa đúng là cái đường hầm Cố Đức Thành tan làm phải đi ngang qua khiến bà Cố kinh hồn táng đảm, nhìn bản tin khiếp sợ nói: "Thần linh ơi, thằng ba đúng là như thần!"

Vẻ mặt Cố Đức Thành bình tĩnh, đáy mắt cũng có chút kinh ngạc nhưng mạnh miệng nói: "Mơ đấy, mơ chuẩn thôi."

Bà Cố hoàn toàn không nghe lời nói xạo của chồng mình: "Sao được, em phải nói thằng ba xem xem khi nào em phát tài." Nói xong vội vã đi tìm Cố Diệp

Lúc này, Triệu Bằng Vũ và bạn học đi ra khỏi quán net, sắp phải thi đại học rồi nên mẹ không cho hắn chơi máy tính cũng không cho chơi di động, hắn thì không chịu ngồi yên nên sáng ra lén chạy đến quán net, không ngờ chiều lại đổ mưa. Biết bao lâu mới tạnh nên cậu sốt ruột về nhà, cưỡi con xe đạp leo núi chạy theo đường tắt, như cưỡi phong hỏa luân* (2 bánh xe lửa của Na Tra ấy), chiếc xe cứ thế phóng vèo vèo về nhà. Trời lúc này đã sắp tối, trên đường cũng có vài người đi, Triệu Bằng Vũ chợt thấy phía trước có cái gì đó lóe lên, cậu vừa đạp xe qua thì thấy hóa ra là một cái túi vải kim tuyến màu đỏ.

Triệu Bằng Vũ nhặt lên, vải thêu hơi cũ, còn thêu hình rồng phượng nhìn giống như mấy người ở thập niên tám mươi hay dùng. Triệu Bằng Vũ mở ra lập tức bị dọa nhảy đựng: "Đù má! Nhiều tiền vậy? Rớt tiền thế chắc sốt ruột chết?"

Là một thiếu niên nhiệt tình nên cậu đứng lại chờ gần nửa tiếng, thế nhưng không ai quay lại tìm, mắt thấy trời càng lúc càng tối, nếu không về người nhà nhất định sẽ lo lắng, thế là hắn dứt khoát cất túi vào trong ngực rồi định mở điện thoại báo cảnh sát.

Triệu Bằng Vũ không thấy được, ngay khi vết mưa xói rửa đi, nơi cậu vừa đi qua lộ ra một cái cột được đúc từ xi măng. Rõ ràng là một cây cầu cũ đã bị người ta cố ý chôn vùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận