Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 046: Búp bê đáng yêu
Giải Thừa nâng tay trái lên, búp bê nằm trong tay đang bị y bóp cổ rồi lại cười hì hì nói: "Đừng nhúc nhích nào."
Sau đó nụ cười Giải Thừa nhạt hẳn đi khi nghiêng đầu nhìn về phía đại ca bị tập kích
Ở một góc mà người thường không nhìn thấy, một bà cụ mái tóc đã hoa râm đang dùng bản thân che chắn cho trung niên trước mặt, ánh mắt đó nhìn hắn vô cùng dịu dàng, dù cho người nọ đã trưởng thành, thế nhưng trong ánh mắt bà dường như vẫn còn là một đứa trẻ. Đau lòng nhất chính là hồn phách của bà đã trở nên trong suốt, sẽ mau chóng tan đi
Cố Diệp thản nhiên nói: "Anh phải cảm ơn mẹ già của mình, dù bà chết rồi cũng vẫn che chở anh, nếu không có bà thì anh đã bị nó giết chết từ lâu rồi."
Thiệu Đại Dũng kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nghi ngờ nhìn Cố Diệp không hiểu ý cậu là sao
Giải Thừa bóp con búp bê: "Nó hấp thụ một lượng oán khí cực lớn để trở thành oán linh, chỉ khi nhập vào một đồ vật hoặc cơ thể người mới có thể sống sót, anh mua nó về hiển nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho nó. Vì bảo vệ anh mà linh hồn của mẹ anh đã hao tổn không ít, cuối cùng, còn lời nào muốn nói với bà thì cứ tranh thủ đi."
Thiệu Đại Dũng khiếp sợ hỏi: "Mẹ của tôi?"
Cố Diệp gật đầu: "Đúng vật, đẩy anh từ trên giường xuống, là do bà đang bảo vệ anh. Anh nghe được âm thanh kỳ quái, là bà đang cản oán linh cho anh. Anh bị đẩy xuống từ cầu thang, cũng là do bà che chở anh. Nếu không, anh đã chết rồi."
Thiệu Đại Dũng đang ngồi dưới đất nghe xong câu này thì hoảng hốt chảy nước mắt, sau một lúc sững sờ mới khóc lớn lên: "Là do con không có chút tiến bộ nào nên mới khiến mẹ đến khi chết rồi vẫn phải lo lắng đúng không ạ?"
Vẻ mặt bà cụ sững lại, không biết phải làm sao, bà đứng cách đứa con trai chỉ vài centimet, nâng tay lên nhưng chần chừ không hạ xuống.
Thiệu Đại Dũng khóc vài tiếng rồi mới suy sụp nói: "Mẹ! Con có lỗi với mẹ! Bây giờ con hiểu rồi, con hiểu hết rồi, con biết mẹ khổ sở vất vả thế nào. Khi đó con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, vì muốn tốt một chút mà làm ra chuyện trộm cắp khiến mẹ đau lòng! Con hối hận tại sao khi được ra ngoài rồi lại không đến thăm mẹ? Tại sao không chăm sóc mẹ khi về già? Cuối cùng thì, mẹ vẫn còn canh cánh trong lòng đứa con bất hiếu này sao!"
Cố Diệp nghe chỉ biết lắc đầu, con muốn nuôi mà mẹ không còn, câu chuyện buồn của nhân gian.
"Mẹ! Con nhớ mẹ...." Sau khi hét lên Thiệu Đại Dũng như mất hết sức lực, thì thào một câu: "Con, nhớ mẹ quá." Câu cuối cùng này của Thiệu Đại Dũng khiến bà cụ lộ lên nét cười vui mừng, đưa tay sờ lên khuôn mặt con trai rồi dần dần tan biến.
Giải Thừa như định nói gì, bà cụ chỉ quay lại lắc đầu nhìn y.
Giải Thừa gật đầu rồi nhìn bà cụ tan biến, liếc nhìn Cố Diệp một cái, thấy được trong mắt cả hai là sự tiếc nuối, muộn màng, không cứu được, linh hồn có thể kiên trì đến giờ đã là một kỳ tích.
Thiệu Đại Dũng ngồi dưới đất khóc như một đứa trẻ, hai người vẫn theo ý muốn của bà, không nói rằng hồn phách đã tan biến, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không còn cơ hội. Một người mẹ, đến lúc này vẫn còn bảo vệ cho con mình, không muốn để nó phải hổ thẹn, bọn họ còn làm gì được đây?
Giải Thừa hít sâu một hơi, nhìn thoáng con búp bê trong tay, tiện tay ném qua cho Cố Diệp, ghét bỏ nói: "Em xử lý đi!"
Cố Diệp bắt được, đột nhiên con búp bê lại cười lên ngay khi đối mặt với cậu, một sợi khói đen chui ra từ trong mắt nhào thẳng về phía Cố Diệp.
"Hừm!" Cố Diệp nheo mắt lại, đưa tay làm một đường chỉ quyết, cong tay búng một cái vào sợi khói đen, lấy bút chu sa vẽ một sợi dây đỏ đầy ắp linh khí, buộc khói đen này thành một cái bánh chưng. Cố Diệp đen mặt vứt nó xuống đất giẫm nó thật chặt: "Bây giờ tao đang chướng mắt với mày, ngoan ngoãn một chút đi."
Đám người xem livestream đều bùng bổ bởi động tác đẹp trai của Cố Diệp và Giải Thừa, đặc biệt là câu nói này của cậu, mọi người còn đang thương cảm cho câu chuyện của Thiệu Đại Dũng và mẹ hắn thế mà đã bị lời này của Cố Diêp câu đi, tình người trong livestream được nhóm lên, tin nhắc lại hiện lên điên cuồng.
Đẹp trai quá! Tui bật khóc bởi sự đẹp trai của bạn trai tui luôn!
Làm tui sợ muốn chết! Đúng là có chuyện ma quái lộng hành phải không? không phải hiệu ứng đặc biệt đúng chứ? Cái con búp bê đó a a a a tui muốn vứt hết búp bê trong nhà đi quá à.
Hiệu ứng này bá cháy ghê! Từ cảnh búp bê bay lên cho đến động tác phối hợp của bọn họ, tôi xem là kích động dữ dội! Cố Diệp trong ống kính quá quyết liệt! Đẹp cực! Anh trai yêu em!
Hiệu ứng đặc biệt cái đếch gì! Cái đó là hiệu ứng chẳng lẽ anh trai khóc rống hối hận kia là diễn sao? Trao ngay giải ảnh đế đi nhé!
Cố Diệp đẹp xuất sắc! Bá cháy bọ chét! Dù có phải là quỷ hay không thì có cậu ấy thì không gì phải sợ.
Tui suýt bị hù chết luôn đó, mấy cái đèn trong nhà cứ thấy quái quái, đừng nói nữa, Cố Diệp ôm em đi mau lên!
Cẩu Tử! Mau tới hộ giá hộ giá hộ giá!
...
Cố Diệp không biết mình vô tình hot lên, cậu nhìn chăm chăm con búp bê: "Mắt con búp bê này hình như rất thật."
Giải Thừa cũng sang nhìn thử, sờ soạng một chút: "Thật ghê, cảm giác như sờ qua tròng mắt của người chết vậy."
Livestream bị dọa cho lặng phắt: Tròng mắt... người...
Vẻ mặt Cố Diệp nghiêm túc: "Vậy oán linh này rốt cuộc đã hút oán khí của ai mà thành? Em có loại dự cảm không tốt lắm."
Giải Thừa hiểu ý Cố Diệp: "Vậy ý em, chỉ là mới mở đầu thôi sao?"
Cố Diệp gật đầu: "Thiệu Đại Dũng, búp bê này anh mua ở đâu?"
Thiệu Đại Dũng cũng không vì cú sốc với mẹ mình mà trở nên chậm chạp, lau nước mắt rồi viết cho Cố Diệp một địa chỉ, Cố Diệp vỗ vỗ vai hắn: "Đừng buồn nữa! Mang theo tình yêu của mẹ anh, sau này sống tốt hơn đi nhé."
Giải Thừa cũng vỗ vỗ vai hắn: "Người sống đều nhìn về phía trước, có như thế mẹ anh mới yên tâm được. Với cả... mặc dù nói câu này thì không thích hợp lắm, nhưng chuyện này khá thực tế, đừng quên trả thù lao nhá."
Cố Diệp dở khóc dở cười khéo y: "Đi thôi!"
Đến mức này thì Vương Đại Đảm cũng bị dọa cho đổ mồ hôi ướt sũng cả người, livestream lần này của hắn thật sự hot, số người xem tăng gấp mấy trăm lần so với bình thường, thư để lại đếm không xuể đại khái phân ra làm ba loại: Vương Đại Đảm đừng sợ, thế giới này vốn không có yêu ma quỷ quái, việc của anh chính là phá giải nó!
Tui muốn đến tiệm của Thiệu Đại Dũng để ăn mì, cầu địa chỉ!
Liếm nhan sắc cực đỉnh của Cố Diệp trên màn hình! Cậu ấy trừng mắt một cái thôi là đã biến thành anh hàng xóm dịu dàng rồi, không nói nhiều nữa, thành fan anh ngay lập tức luôn!
Phần thưởng còn gấp đôi bình thường, không biết đâu ra mà lắm thổ hào đến vậy. Đương nhiên có thể giải mã một số ít trong đó là dùng cố dùng thủ đoạn khoa học nào đó để khiến lượng fans hâm mộ tăng cực nhiều trên weibo.
Mắt thấy Cố Diệp đang chuẩn bị đi nơi khác, chuyện này còn chưa xong, Vương Đại Đảm thấy lần livestream này đem lại cho hắn kha khá lợi ích, thế là hắn do dự một chút rồi cắn cắn môi: "Tôi, tôi đi cùng hai người đi không?"
Cố Diệp híp mắt: "Được chứ."
"Dẫn anh ta nữa hả?" Giải Thừa khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Dẫn theo kiếm tiền?"
Cố Diệp quay đầu, im lặng meo meo mà nói: "Cảm thấy sẽ có tác dụng lớn."
Giải Thừa nhìn Vương Đại Đảm, trong mắt lập tức tràn đầy sự đồng tình
Cố Diệp nhìn màn hình Vương Đại Đảm, livestream đã kết thúc, cậu nhắc nhở: "Cứ tính vào số nợ hôm nay, giờ anh thanh toán tiền cho chúng tôi, nếu không mai tôi sẽ không đem anh đi chơi đâu đấy."
Vẻ mặt Vương Đại Đảm ngơ ngác, lần đầu tiên hắn thấy một tên con nhà giàu mặt mũi đơn giản mà lại coi trọng tiền bạc đến như vậy.
Phần thưởng đêm hôm nay, nền tảng mạng khấu trừ hơn bốn vạn, bị Cố Diệp lấy đi hơn 24.000: "Hơn hai đồng kia bọn tôi không cần, cũng không biết tiền này sẽ tính vào tổng ngày hay tổng tháng, dù sao cũng sẽ vào tài khoản của anh, giờ anh cứ chuyển tiền cho bọn tôi đi."
Cố Diệp nói chuyện có vẻ rất lành nghề nhưng lúc Vương Đại Đảm chuyển tiền hắn thật sự rất muốn chửi cậu, có mấy đồng tiền cũng không tha cho được! Còn bày đặt nói kiểu lớn lao thế sao?
Nhưng thấy mình còn lại một vạn sáu, còn nhiều hơn cả khi hắn chạy lung ta lung tung để kiếm tiền nữa, Vương Đại Đảm cũng dễ chịu trong lòng. Chuyện hắn đi dẫn chương trình kỳ dị này không phải nghề chính, có thể kiếm được số tiền như này đã rất cừ rồi, thế là hắn vẫn tiếp tục kiên nhẫn đi theo sau Cố Diệp: "Mai các cậu đi đâu thế?"
Cố Diệp chia nửa tiền cho Giải Thừa: "Bọn tôi tìm khách sạn gần đây để ở lại, sáng mai sẽ lập tức đến tiệm đó để xem thử, anh muốn đi thì đi."
Giải Thừa phát sốc khi nhận 'tài sản kếch xù' tên thẻ ngân hàng, hắn tóm lấy bả vai Vương Đại Đảm, kéo đi rất nhiệt tình: "Đi đi đi! Ngày mai đi chơi với nhau, gặp lại chính là duyên phận đấy!"
Cố Diệp nghiêng đầu, không đành lòng nhìn tên nô lệ nghèo bị đồng tiền hàng phục.
***
Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp và Giải Thừa đem theo Vương Đại Đảm vào cửa hàng đồ chơi secondhand, mặt tiền không lớn lắm, đa số là những món đồ chơi mà trẻ em không thích nữa, còn mới tầm tám phần, vứt đi thì tiếc nên đem tới đây bán với giá thấp. Đồ chơi ở đây có thể thuê hoặc bán, có không ít đồ.
Đầu tiên Cố Diệp đánh giá khí tràng trong cửa hàng này: "Rất bình thường."
Giải Thừa gật đầu: "Không có tà khí."
Cố Diệp mặc kệ chủ tiệm đang ở kệ hàng phía sau: "Chị gái ơi, chị nhìn thử cái này xem còn ấn tượng gì không ạ?"
Cô chủ tiệm cũng tầm bốn mươi tuổi, bị Cố Diệp gọi là chị gái thì nở nụ cười ngượng ngùng, vui vẻ nói: "Ôi chao, cái miệng thằng bé này ngọt thế, để chị xem xem." Cô chủ nhìn búp bê một chút rồi nói một cách chắc chắn: "Chị biết, búp bê này chị nhặt được ở cửa ra vào, còn khá là mới, chị đoán hẳn là con cái nhà ai bỏ nó cho nên đã xử lý sạch sẽ rồi để trên kệ. Sau này có một người đàn ông mua nó đi, người đó ôm con búp bê này rồi khóc như một đứa trẻ, chị ấn tượng sâu lắm."
Cố Diệp và Giải Thừa liếc nhau, hai người đều cười khổ, rõ ràng là cố ý để ở cửa tiệm này, sao điều tra đây?
"À đúng rồi, lúc nhặt đứa bé này còn có một thứ nữa, nhưng không bán nó đi." Đột nhiên chủ tiệm nhớ ra nên đến chỗ góc trong kệ hàng, lấy thêm một con búp bê nữa đưa cho bọn Cố Diệp.
Lúc cầm trong tay, Cố Diệp cảm giác được con búp bê này cũng có oán khí giống hệt như con lật đật đó, chỉ là oán khí này có phần nhẹ hơn, Cố Diệp sờ sờ lên bụng búp bê, lập tức sờ được một thứ đồ khô sáp: "Chị gái, búp bê này bao nhiêu tiền?"
"Em muốn mua à? Cứ lấy đi." Chủ tiệm cười nói: "Vốn là nhặt được, búp bê đó cũng không đáng bao nhiên."
Cố Diệp vẫn đưa cho đối phương hai mươi nhân dân tệ sau đó đem nó đi, cậu tìm đến một nơi không người rồi xé rách bụng búp bê.
"Đù má! Em phá gì bạo lực quá vậy!" Giải Thừa tò mò lại gần, phát hiện trong bụng có một thứ gì đó, duỗi hai ngón tay kẹp thứ đó ra, sau khi nhìn thấy rõ thì hắn lại hùng hùng hổ hổ nhét về chỗ cũ: "Mẹ nó súc vật! Sao lại nhét thứ đó vào đồ chơi của trẻ con! Quỷ tha ma bắt chúng mày đi! Suốt đời cũng đừng mong siêu sinh được!"
Bất ngờ ở bên trong chính là một đốt ngón tay người được vẽ chú chuyển hồn ở phía trên. Linh hồn trẻ em vốn dĩ tinh khiết, nếu như tiếp xúc lâu dài với búp bê này thì linh hồn sẽ bị nó rút đi một cách chậm chạp, để dời sang một nơi khác
Cố Diệp đen mặt: "Tác dụng của đôi mắt cũng giống như khúc xương này, người chế tác hẳn cũng là kẻ trong giới, am hiểu một chút huyền thuật nhưng không quá tinh thông, kẻ đó không biết mắt là cửa sổ của linh hồn, dễ chiêu gọi tà ma, đôi mắt này thu hút oán khí của người đã chết, sinh ra linh thức, thành oán linh."
"Anh biết một tiền bối, đại sư Tả Vân, cô ấy có thể cộng tình, chúng ta đem hai thứ này đến cho cô ấy xem thử đi."
"Không cần." Cố Diệp nghiêm túc nhìn vào mắt Giải Thừa: "Em biết."
Ánh mắt Giải Thừa có vẻ phức tạp mà hỏi: "Ngay cả cái này sư phụ cũng dạy cho em sao?"
Cố Diệp cười cười: "Ông ấy sợ em chịu thiệt nên cái gì dạy được là dạy."
"Có thể học được cũng là thiên phú của em." Còn một câu mà Giải Thừa không định nói, người sư phụ cũng quá tàn nhẫn. Khi dùng năng lực này không khác gì trải qua quá trình dần dần chết đi, thứ tuyệt vọng đó người bình thường không thể nào chịu được.
"Đi thôi, về khách sạn nào."
"Tôi, còn tôi đi đâu?" Vương Đại Đảm nghe ngón tay còn dính cả chú chuyển hồn thì cảm giác lần kiếm tiền này không ổn cho lắm, có hơi hơi hối hận
Cố Diệp cười cười nhét hắn vào taxi: "Hôm nay không có anh thì không được, tôi vừa bấm tay xem, anh có tác dụng rất lớn đấy."
*****
Tầng hầm âm u, một cô gái nằm trên bàn mổ nhìn tên hung thủ đang cầm dao đi đến gần mình: "Đừng sợ, sẽ hết đau nhanh thôi." Giọng nói dịu dàng, dao phẫu thuật lạnh buốt đề lên cổ, hoảng sợ, bất lực, nỗi sợ hãi đó như kéo linh hồn cô rơi vào vực thẳm. Dao giải phẫu đâm rách động mạch, dòng máu đỏ tươi bị rút đi từng chút một, rốt cuộc linh hồn cũng trốn khỏi cơ thể đầy gông cùm xiềng xích, nhưng lại tận mắt chứng kiến mình bị lột da, trừ cơ bắp, khung xương được lau chùi sạch để làm thành một món hàng mỹ nghệ. Linh hồn cô gái như phát cuồng, quá nhiều tra tấn khiến cô không muốn nhìn thấy thế giới này một lần nào nữa, linh hồn của bản thân tan biến thế nhưng oán khí vẫn còn ở lại...
Sau khi Cố Diệp cộng tình xong thì sắc mặt cậu trắng bệch, bờ môi run rẩy, một đầu mồ hôi lạnh.
"Em không sao chứ?" Giải Thừa đỡ cậu, dán cho Cố Diệp một miếng bùa tụ linh: "Cứ từ từ đã."
Trì hoãn một chút Cố Diệp mới nói: "Ông chủ biến thái này giết một cô gái, khung xương bị chế thành tác phẩm tên là Thiên Sứ, đôi mắt và xương ngón tay này đều là của cô gái kia. Nói cách khác, hắn còn dùng da cô gái này làm thành da cho bảy con búp bê khác!" Cố Diệp chậm một hơi, mặt lạnh lùng nói: "Trong tay chúng ta có búp bê vải có chú chuyển hồn, có tổng là bảy cái, đã có ba đứa trẻ đã chết, linh hồn chúng bị phong ấn bên trong búp bê, loại búp bê này càng nuôi sẽ càng có linh khí, càng lúc càng sống động, cho nên thường nó được bán rất đắt, hung thủ, chính là thợ chế tạo búp bê."
"Đau lòng quá!" Giải Thừa nắm được trọng điểm: "Nói như vậy còn những búp bê có chú chuyển hồn đang nằm trong tay những đứa trẻ khác sao?"
"Đúng!" Cố Diệp ly nước uống một hớp, nhếch miệng lên, giọng nói lành lạnh: "Chuyện cứu những đứa trẻ ấy giao cho anh, em biết anh nhiều bạn bè, em sẽ đi chăm sóc vị thợ chế tạo đấy."
"Không được, nguy hiểm quá, chúng ta đi với nhau đi!"
"Yêm tâm, em không sao đâu." Cố Diệp bóp lấy bả vai của Vương Đại Đảm đang ngồi một bên như cây nấm: "Tôi nói hôm nay anh đi theo sẽ có tác dụng lớn, nhìn mà xem, cơ hội thể hiện của anh tới rồi!"
Vương Đại Đảm muốn khóc: "Bây giờ còn liên quan đến vụ án giết người nữa, kích thích quá, tôi muốn rút lui."
Cố Diệp mỉm cười nói: "Chỉ cần anh đi với tôi chuyến này đến khi về kiểu gì cũng sẽ nổi tiếng, anh có đi không?"
"Thật hả?"
"Thật."
Vương Đại Đảm do dự một chút rồi cắn răng nói: "Tôi đi! Người chết vì tiền chim chết vì ăn!"
Cố Diệp vỗ bả vai hắn: "Yên tâm, tôi không thấy tử tướng trên mặt anh, không chết được đâu."
Lúc này Vương Đại Đảm mới yên tâm đi theo phía sau Cố Diệp, nắm chặt tay leo lên xe taxi.
Cố Diệp dựa theo ký ức quả nhiên đã tìm được cửa hàng chế tạo búp bê trên con phố thương mại, bên trong có mấy bé gái đang xem, do dự không biết nên chọn búp bê nào ôm về nhà.
Cố Diệp nhìn cửa tiệm một chút, sắc mặt lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng.
Vương Đại Đảm kiên trì hỏi: "Cố đại sư, chúng ta... có cần phải đi vào không?"
"Đương nhiên, cơ hội của anh tới rồi đấy, bắt đầu livestream đi."
"Hả? Bây giờ á?"
"Đúng rồi, livestream giờ luôn."
Vương Đại Đảm đắn đo, cũng đúng, trước mắt bao người thì dù đối phương có hung ác đến mấy cũng không dám ra tay với bọn họ. Hắn lập tức mở livestream ra, ban ngày nên không nhiều người lắm, nhưng hắn cũng không quá quan tâm: "Đi thôi, bây giờ tôi sẽ dắt mọi người vào một cửa hàng bán búp bê rất đáng yêu, cùng vào xem một chút nhé!"
Có người vào bay vào cà khịa hắn: Anh trai thô thiển không hiểu cái đếch gì cả, tiệm này rất nổi tiếng với mấy đứa nhỏ đấy nhé! Tay nghề của ông chủ siêu cao luôn, bán cái nào cũng cực phẩm, có muốn cũng phải đặt trước mấy tháng! Thấy tóc mấy con búp bê đó không, trong tiệm anh ấy đều nhuộm bằng tóc thật, quần áo chỉ là một phần, trang sức màu vàng kia không phải bằng đồng mà mạ vàng thật! Trong tay không có mấy chục vạn tiền tiêu vặt thì đừng tới mà rước nhục vào người.
Búp bê trong tiệm này không nhiều, quả thật đều là cực phẩm. Từ quần áo đến trang sức đều rất tinh tế, mọi thứ đều cực kỳ hoàn hảo.
"Hai vị có thể xem thử, nếu thích con búp bê này tôi có thể giới thiệu qua." Ngồi trước quầy chính là một thanh niên điển trai đeo kính, tóc hơi dài rũ xuống chấm vai, nụ cười nhẹ trên mặt và một giọng nói cực kỳ dễ nghe
Cố Diệp đi dạo lòng vòng trong tiệm, cuối cùng dừng trước một con búp bê xinh đẹp trên quầy hàng.
Mấy đứa nhỏ đều nhìn chằm chằm búp bê này: "Búp bê đẹp quá đi!"
"Đúng vậy đó, đẹp quá!"
"Muốn ôm về nhà ghê!"
"Cậu xem giá nó đi rồi nói."
"Ôi, thôi bỏ đi."
Cố Diệp nheo mắt lại, người thường chỉ nhìn thấy búp bê xinh đẹp tinh xảo, thế nhưng không thấy rằng bên trong chứa đựng linh hồn của một đứa trẻ tuyệt vọng: "Ông chủ!" Cố Diệp hô lên: "Báu vật của tiệm anh, tôi muốn!"
"Quao!" Mấy đứa trẻ hâm mộ nhìn con búp bê kia, càng nhìn càng giống như bị nó hút vào, muốn quá đi.
Ông chủ buông cuốn sách trong tay xuống, từ từ đi về phía Cố Diệp, hắn hơi ngẩn người khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, sau đó im lặng quan sát cậu từ trên xuống dưới, hắn nâng kính mắt, sâu trong đó là sự tham lam không đáy, nheo đôi mắt rồi nở nụ cười: "Cậu đẹp lắm, đặc biệt là đôi mắt này, có linh khí còn hơn cả búp bê tôi làm."
Cố Diệp bĩu môi đối mặt với hắn, cười lạnh cảnh cáo đối phương: "Nhưng mà em đang livestream, anh đừng quấy rối tình dục nhé."
Dân xem live cũng vui vẻ: Bây giờ con trai xinh đẹp cũng không an toàn nữa!
Cảnh giác tên ông chủ đồng tính luyến ái này nha, nhìn có vẻ là hơi sai sai rồi đó
Ha ha ha ha vui vẻ quá dị, xem cha Cố có đánh chết tên ông chủ này không, đừng giải thích nữa!
...
Ông chủ này cũng không thèm để ý đến việc Vương Đại Đảm đang livestream, hắn cười cười giải thích nói: "Tôi không có ý gì cả, chỉ là ăn ngay nói thật, xương cốt này, khuôn mặt này, bàn tay này của cậu đều như một tác phẩm nghệ thuật."
Cố Diệp ghét bỏ nói: "Tác phẩm nghệ thuật? Em không muốn bày chung với các tác phẩm nghệ thuật này của anh đâu nhé, anh giới thiệu búp bê này một chút cho em đi."
Ông chủ cười dịu dàng, giới thiệu một cách cực kỳ thanh nhã: "Búp bê này chính là tác phẩm tâm đắc nhất của tôi, mười hai khớp được nối lại với nhau, đặc biệt là đôi mắt của cô bé, là vẽ tay, không phải là những con mắt pha lê mà ta thường thấy. Tôi cam đoan, qua mười năm thì làn da này của cô bé vẫn trắng nõn mịn màng như cũ, sắc mặt luôn hồng hào, dù bình thường không ai xử lý vẫn không hỏng, cô bé sẽ luôn luôn như thế này, càng nuôi càng có linh khí."
Cố Diệp chỉ chỉ giá tiền, nhíu mày hỏi: "Còn giá cả?"
Ông chủ cười nói: "Tôi làm hai tháng mới ra được, người khác muốn hai mươi vạn, em... mười tám vạn đi, coi như kết một thiện duyên, mong em sẽ thường ghé tiệm."
Cố Diệp gật đầu, lấy một tấm thẻ từ trong ví: "Em mua, anh gói kỹ cho em, em muốn tặng cho mẹ mình."
Động tác này của cố Diệp nhìn biết ngay là con nhà giàu, bỏ ra mười tám vạn không hề chớp mắt. Ông chủ híp mắt lại, đột nhiên trong đáy mắt hiện lên một tia mất tự nhiên. Hắn từ từ gói kỹ con búp bê kia, đưa hộp qua cho Cố Diệp, nhìn Cố Diệp vươn tay đến chợt đầu ngón tay run lên, ánh mắt lúc đầu là do dự nhưng giờ khắc này lại trở nên rất kiên định.
"Đây là danh thiếp của tôi, tiện thể em cũng để lại cách liên lạc đi, sau này có việc gì e cứ đem tới thẳng đây là được. Tôi có cung cấp dịch vụ thay đổi trang phục, nhưng chỉ trong chủ nhật thôi."
Cố Diệp cười cong cả mắt: "Đúng là vừa khéo, em cũng chỉ rảnh mỗi chủ nhật."
Ông chủ đáp lại: "Đúng là có duyên."
"Vậy có duyên thì hẹn gặp lại nhé ~" Một tay Cố Diệp ôm hộp một bàn tay với ngón tay dài trắng nõn quơ quơ, da thịt trắng mịn được ánh nắng chiếu vào như trắng lên trong suốt, dáng vẻ này cực kỳ giống như búp bê mà hắn đang trưng bày ở tiệm.
Ánh mắt ông chủ sáng rực nhìn theo bóng lưng Cố Diệp, đôi mắt đấy đều là sự si mê, hắn không thể kiềm chế được cơn phập phồng mãnh liệt trong lồng ngực, cố ngăn bản thân không được lao ra tóm lấy tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đó, tự nói với chính mình rằng đó là con nhà giàu, không thể tùy tiện đem giấu đi được, một khi bại lộ sẽ thân bại danh liệt, hắn phải nhịn! Ông chủ bước vài bước về quầy thu ngân, lấy một bình thuốc từ bên trong, run rẩy mở nắp, nuốt một viên thuốc, sau khi nhắm mắt hồi lâu hắn mới làm bản thân tỉnh táo lại.
Khi đến khi đưa danh thiếp cho Cố Diệp hắn có để lại một vòng linh khí, khóe miệng hắn nở một nụ cười đầy khát vọng tanh nồng.
Mà Cố Diệp lúc này lại đang ôm ba con búp bê đó đến cục cảnh sát. Da người, mắt người, xương người, lại thêm video lúc mua búp bê, chứng cứ vô cùng xác thực! Cố Diệp nhìn linh khí trên tấm danh thiếp, cậu cười lạnh, hãy cảm ơn pháp chế của xã hội này đi, nếu không ai biến ai thành búp bê còn chưa biết được đâu nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận