Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 009: Quỳ xuống, hô bái phục

"Anh sẽ dẫn em đi làm một vài chuyện rất kích thích."



***

Triệu Bằng Vũ đeo ba lô đi ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái liền thấy Cố Diệp bị một tên côn đồ mang đi, do dự đôi chút, cảm thấy không yên tâm nên cũng lẻn đi theo.

Cố Diệp bị đưa đến một công trường còn gắn biển [Phía trước đang thi công, không phận sự miễn vào], nghe nói là do trời mưa nước đọng nhiều làm ảnh hưởng đến giao thông. Thừa dịp mùa mưa chôn thêm ống dẫn nước ngầm vào lòng đất, vì gần khu dạy học, sợ ảnh hưởng học sinh học tập vào ban ngày nên ban đêm khi học sinh đã về kí túc xá cách đó khá xa mới thi công. Ban ngày không có ai, vừa đẹp thành nơi cho đám côn đồ.

Cố Diệp đến, Tiền Chấn với ánh mắt hung hăng cười lạnh một tiếng, ánh mắt đó như hận không thể lột da Cố Diệp ra.

Gã hận Cố Diệp phát điên, con người chính là như vậy, ức hiếp người khác thì dễ nhưng một khi bị ức hiếp thì lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, không chơi lại một vố thì sẽ không sống nổi. Tiền Chấn ức hiếp Cố Diệp hai năm, sau khi bị Cố Diệp đánh trả một đòn, gã cảm thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thành kiến nhìn gã, ai ai cũng cười nhạo gã. Máu nóng của thiếu niên trào lên, hoàn toàn mặc kệ hậu quả, chỉ muốn báo thù.

Cố Diệp thản nhiên nhìn gã một cái, thấy khuôn mặt gã đỏ au, lại thấy một tên nhuộm tóc đỏ trong nhóm côn đồ, khóe miệng cậu nhếch lên, cười ha ha hỏi: "Yo, chổi lông gà mở hội đấy à."

"Phụt!" Cố Dương không nhịn được bật cười, ngay sau đó đã bị Tiền Chấn đạp một cước: "Cười em gái mày!"

Sắc mặt Cố Diệp thoắt cái lạnh xuống.

Tên đầu đàn là đại ca Dương Tiến thấy Cố Diệp trắng nõn sạch sẽ, gã bĩu môi xem thường rồi nói với Tư Hồng Hưng: "Cái loại gậy trúc này mà mày đánh cũng không lại, đm ra đường đừng nói là đàn em của tao!" Dáng người gã cao lớn, mày rậm mắt to vẻ mặt hung tợn, giọng nói cũng thô kệch nặng khẩu âm địa phương, lúc gã trừng mắt chửi cũng vô cùng dọa người.

Tư Hồng Hưng cười cười lấy lòng: "Anh họ, sức nó lớn lắm đấy."

Lúc bấy giờ Tiền Chấn đã đem dây thừng đến cho bọn Dương Tiến: "Nói vớ vẩn gì đấy, bắt nó trói lại đi, hôm nay tao phải kéo nó đi dạo phố!"

"Được thôi, thiếu gia Tiền Chấn chỉ cần trả thù lao, thích nói gì thì chính là như thế." Ánh mắt của mười mấy tên côn đồ coi thường Cố Diệp như nhìn một con cừu bé bỏng, những tưởng cậu sẽ không có năng lực phản kháng.

Cố Diệp đặt balo xuống đất, đá mũi chân một cái, cây xà beng dài hai mét dưới đất bay lên, nằm gọn trong tay Cố Diệp, không nói hai lời, cậu xách cây xà beng nện thẳng xuống đất 'keng' một cái, đường gạch lập tức hiện lên một khe nứt.

Mấy tên côn đồ ở đây trợn tròn mắt, đù má! Cái này mà đập vào người thì chắc chắn xương cốt đứt đoạn! Hơn nữa cái xà beng kia cũng không hề nhẹ mà tên học sinh này có thể xách lên, bị Lý Nguyên Bá nhập rồi à?!

Cố Diệp chỉ thẳng cây xà beng vào tên phía trước, nghiêm mặt nói: "Tư Hồng Hưng, tôi nói cậu nghe, bây giờ gọi điện thoại cho cha mẹ nói họ chờ thêm vài ngày rồi về, nếu không ngày mai cậu sẽ trở thành cô nhi."

Tư Hồng Hưng thầm chửi má nó, Cố Diệp có vẻ rất thích nguyền rủa cha mẹ hắn chết sớm!

Tiền Chấn không nghe nổi nữa, nhắc nhở mọi người: "Tao cho thêm hai vạn, bắt nó lại cho tao!"

Nhân lúc này, Cố Dương vùng dậy hung hăng đá Tiền Chấn một cái. Cố Dương đã từng nghe nói qua việc Tiền Chấn thích đùa giỡn chọc ghẹo nam sinh. Anh nhóc càng lớn càng đẹp, nhìn kiểu gì Cố Dương cũng cảm thấy Tiền Chấn muốn giở trò du côn ra trêu chọc anh trai nhóc, bằng không sao lại phá quần áo anh trai nhóc? Cậu tư bị chọc nổi giận đùng đùng, sờ trên đất có một cục đá lập tức muốn liều mạng với Tiền Chấn, đánh chết tên lưu manh này.

Cố Diệp tức giận chạy tới đạp vào mông Cố Dương: "Đứng qua một bên mà ngốc đi."

Ngay khi Cố Dương bị đánh trúng thì lập tức ngoan ngoãn đứng qua góc ôm lấy ba lô của anh, không dám xông lên nữa.

Dương Tiến nở nụ cười: "Thằng này chơi vui ha, còn biết che chở em út."

Cố Diệp nhếch khóe miệng một cái: "Nếu anh có người thân thì anh có quý trọng không?"

Dương Tiến trầm mặt: "Mày có ý gì?"

Cố Diệp giơ cây gậy lên chỉ chỉ về phía Dương Tiến, bình tĩnh nhàn nhạt nói: "Ông già nhà anh vốn cũng có chút tài sản, nhưng phải dốc tiền ra bồi thường cho người ta, mẹ đi theo kẻ khác để lại anh và người chị ưu tú sống nương tựa vào ông cha nghiện ngập, đến mười sáu tuổi cha anh say rượu nên bị xe tông chết, anh bỏ học theo người ta vào đời, không được mấy ngày đại ca anh bị bắt vì tàng trữ chất cấm. Anh mang theo một đám đàn em của mình, không dám làm đại sự mà chỉ đi trộm vặt đánh nhau ẩu đả."

Cứ mỗi một câu Cố Diệp nói ra, sắc mặt Dương Tiến trở nên khó coi thêm vài phần, bởi vì Cố Diệp đã nói đúng toàn bộ!

"Mày biết xem mệnh à?" Sắc mặt Dương Tiến càng lúc càng trắng, Cố Diệp nói từng chữ từng chữ một, gã lăn lộn trong xã hội này năm sáu năm cũng nghe không ít đồn đại về đại sư, ai cũng nói rằng đắc tội với ai cũng được nhưng không thể đắc tội với thuật sĩ, nếu không bị dính bùa, đến chết cũng không biết vì sao mình chết. Gặp kẻ nào lòng dạ hẹp hòi còn đem họa đến cho con cháu đời sau.

Cố Diệp ghét bỏ nói: "Có hay không thì trong lòng anh cũng định một cái số rồi, trước mắt anh sẽ có hai con đường, làm người tốt, năm năm sau sẽ xán lạn. Tiếp tục tìm đường chết, năm năm sau sẽ bị người ta đâm bỏ mạng."

Dương Tiến hít sâu một hơi, trời lạnh nhưng đầu gã đã xuất một tầng mồ hôi

"Còn cậu." Cố Diệp chỉ một cậu trai còn trẻ có mái tóc màu vàng: "Chị cậu sinh non, mạng sắp xong đời rồi, chị gái như mẹ, cậu còn lãng phí thời gian ở đây làm gì, còn không mau chạy đến bệnh viện đi?"

Tên côn đồ tóc vàng kia vừa nghe xong, đôi đồng tử sợ đến nỗi co lại: "Chị tôi xảy ra chuyện sao?"

Cố Diệp cũng lười nhìn hắn, chỉ chỉ: "Ở quê cùng với cha nuôi ngỗng cũng không có gì xấu hổ cả, làm côn đồ thì rạng rỡ tổ tông được à?"

Sắc mặt người trẻ tuổi biến sắc, tên học sinh này thế mà lại biết chuyện nhà hắn.

Khi đấy, điện thoại của tên tóc vàng vang lên: "Đại ca, em, em xin phép, chị em ngã cầu thang giờ đang ở bệnh viện rồi."

Tất cả mọi người ở đây đều biết hắn được một tay chị nuôi lớn, chị cả như mẹ, thật sự một chút tật xấu cũng không có. Tất cả mọi người hoảng hồn nhìn Cố Diệp, ánh mắt càng thêm kiêng kị, đừng nói đây là thần tiên chứ!

Sắc mặt Tư Hồng Hưng đã không còn đẹp nổi, nếu thật sự Cố Diệp có thể xem, vậy cha mẹ của hắn... Nghĩ đến đây, Tư Hồng Hưng nhanh chóng đeo cặp sách lên, chạy như điên đến một cây điện thoại công cộng, đánh nhau gì chứ, hắn còn không thèm quay đầu lại nhìn một cái.

Tiền Chấn thấy Cố Diệp nói vài câu thì không khí đã thay đổi, gã nóng nảy: "Chúng mày bị lừa rồi! Nó là thằng lừa đảo! Chúng mày không muốn giúp hả? Tao trả năm vạn!"

"Câm miệng!" Dương Tiến không ngốc, gã biết người nào không nên đắc tội, thái độ hung dữ trừng mắt trực tiếp dọa sợ tên học sinh Tiền Chấn.

Tiền Chấn không tài nào nghĩ nổi, rõ ràng là gã sắp thắng nhưng tại sao mọi chuyện lại như vậy?

Ngay lúc đó, Cố Diệp nhấc cây xà beng lên, đập một cú nữa xuống mặt đất, lực lần này còn lớn hơn lần trước, 'Keng' một tiếng, lớp nhựa đường đã bị nứt thành hai mảnh lớn.

"Còn muốn đánh nữa à? Đánh luân phiên hay giao chiến?" Cố Diệp chống cây xà beng, khuôn mặt lạnh tanh nghiêm khắc hỏi.

"Không đánh không đánh!" Tất cả côn đồ đều bị chuyện xem mệnh của Cố Diệp dọa cho hoảng sợ, vừa lúc thấy khí lực cậu lớn như vậy thì sợ đến mức lui hết về phía sau, sao mà đánh được đây? Lỡ mà bị cậu đánh, gãy xương là nhẹ, e là sẽ chết mất! Mà chết rồi lỡ đâu bị gọi hồn làm thành món đồ, bọn chúng có điên mới đánh.

Dương Tiến cũng lúng túng, chà xát tay lấy lòng: "Không đánh không đánh, cậu hiểu lầm rồi. Ngay từ đầu bọn tôi định mời bạn đến vui đùa một chút thôi, đám chúng tôi đều là người yêu hòa bình, làm sao mà đánh nhau được? Đánh nhau là phạm pháp đấy!"

Sau khi Triệu Bằng Vũ chứng kiến tất cả thì cười gượng hai tiếng, hắn thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi, một cước đã đuổi được ác quỷ thì làm sao cậu ấy lại bị đám côn đồ này ăn hiếp cho được? Triệu Bằng Vũ nghĩ thế, thấy đây cũng không còn chuyện của mình nữa đành cười một cái rồi trèo lên xe đạp đi mất.

Cố Diệp cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn thoáng qua về phía kia, khóe miệng hơi nhếch: "Không đánh thì thôi vậy. Nếu mọi người không có việc gì nữa thì tôi xin phép mang thằng em về nha, sau này gặp lại."

Đám côn đồ lấy lòng: "Anh trai đi thong thả!"

"Hẹn gặp lại nha anh trai!"

"Nếu sau này bạn muốn lăn lộn giang hồ thì cứ đến tìm bọn tôi nhé, ai da!"

Dương Tiến tức giận thúc cùi chỏ vào lưng một tên đàn em: "Lăn lộn giang hồ em gái mày, ngày mai bố mày sẽ đến chuyển gạch ở công trường, kiếm đồng tiền trong sạch!"

Cố Diệp xách tai Cố Dương, chỉ nói một câu: "Em có phải đồ ngốc không?"

Cố Dương đau đến nhe răng trợn mắt, ôm lỗ tai nịnh hót: "Anh anh anh, em sai rồi, lần sau sẽ không bị gạt nữa đâu, anh bỏ tay ra đi! Rớt lỗ tai rớt lỗ tai! Lỗ tai em sẽ rớt thật đó!"

Cố Diệp cười lạnh: "Rớt rồi thì cắt đem ngâm giấm, có cũng vô dụng!"

Sau khi nhìn Cố Diệp rời đi, Dương Tiến lại nhìn Tiền Chấn với ánh mắt không hề thiện cảm, Tiền Chấn còn nói tên này ngốc, nhát gan, bị đánh cũng không dám lên tiếng, bọn họ chỉ cần hù vài phát thì Tiền Chấn sẽ đưa hai vạn. Bây giờ nhìn lại, vị bạn học kia không hề giống một xíu nào lời Tiền Chấn đã miêu tả, gã chỉ hận không thể đánh cho kẻ này một trận ra trò! Nghĩ đến những lời của Cố Diệp vừa nói, Dương Tiến vẫn nhịn không được xua tay: "Mày cút đi! Đến cả đại sư mà cũng dám đắc tội thì cẩn thận chết không tử tế!"

Cả tinh thần lẫn thể xác của Tiền Chấn đều chán nản, thiếu niên mười tám mười chín tuổi là đang ở thời điểm hăm hở nhất, sau một lần bị Cố Diệp chỉnh nhè nhẹ thôi thì gã quá là nghẹn khuất. Lúc này định trả thù thì kết quả lại khiến ai ai cũng nghĩ Cố Diệp là đại tiên nhân, cả thù lao cũng không màng. Tiền Chấn đã sắp tuyệt vọng! Đúng là dính tới cậu ta thì không có chuyện gì tốt!

***

Về đến nhà, Cố Dương không nhịn được nhiều chuyện vừa ăn vừa lải nhải kể lại chuyện xảy ra hôm nay, quan trọng là tâng bốc anh trai mình ghê gớm đến nhường nào, biết xài côn Thiếu Lâm, chưởng bát quái, nam đấm bắc đá, bốc phét y như trong phim kỳ ảo.

Bà Cố vừa nghe vừa nhướng mày, vỗ mạnh bàn: "Cái này là bắt cóc! Phải có pháp luật can thiệp! Nghĩ là sau này về trường thì mẹ sẽ buông tha bọn nó sao? Nằm mơ! Hai đứa có bị thương không?"

Cố Diệp vừa lắc đầu rất ngoan ngoãn vừa ăn nem rán.

Khuôn mặt Bà Cố bình tĩnh: "Không bị thương là tốt rồi, dám ăn hiếp con bà à? Hừ!"

Cố Dương mau chạy tới vuốt mông ngựa: "'Mẹ càng ngày càng uy vũ."

Cố Diệp cười cười, ưu điểm lớn nhất của mẹ kế nhỏ chính là bảo vệ người khác, bản thân bà tính kế thì được, thế nhưng người khác lại không. Cố Diệp khen rất thật tình: "Mẹ đúng là hán tử kiên cường! Yêu mẹ ~"

Bà Cố: "..."

Ông trời đúng là giáng cho bà cục nợ rắn như thép, đến cái ăn cũng không khiến cái mồm kia ngừng được!

Cố Diệp lấy lòng nói: "Chuyện này mẹ không cần quan tâm đâu, lộn xộn một hồi như vậy sau này họ cũng không tìm con gây chuyện nữa. Con không còn nhỏ nữa, mỗi lần có chuyện phải khiến cha mẹ nhúng tay vào thì còn ra thể thống gì nữa?"

Khuôn mặt Bà Cố lạnh nhạt nghiêm khắc: "Nói vậy cũng có lý thật."

Cố Diệp cười tủm tỉm, tay buông lỏng: "Vầy đi, nếu có chuyện gì con không giải quyết được thì lại phiền mẹ ra mặt, mẹ bạo lực hùng dũng, đánh một phát tan tác chim muông, nhất định sẽ có thể... Ái! Mẹ mẹ mẹ mẹ! Rớt tai rồi!"

Bà Cố tức đến mức buồn cười: "Ai bạo lực hùng dũng? Con nói linh ta linh tinh cái gì đó?"

"Là cha! Trong nhà mình cha bạo lực nhất, mẹ không bạo lực chút nào!" Cố Diệp ôm tai mình, rất nghi ngờ bà đang cố ý, bởi vì cậu xách tai Cố Dương nên bây giờ bà quay lại trả thù.

Sau bữa cơm trưa Cố Diệp quay về phòng ngủ, Cố Dương im lặng chui vào phòng Cố Diệp: "Anh, anh đừng ngủ. Anh đánh nhau giỏi như thế từ khi nào vậy, mau dạy em với."

Cố Diệp thở dài: "Thằng nhỏ này, em nên học đi, thật ra là do chỉ số thông minh đấy."

Cố Dương bĩu môi: "Em không muốn học."

Cố Diệp nghiêm túc hỏi nó: "Không phải học, mà là chỉ số thông minh"

"Là sao?" Cố Dương nghiêng đầu, đang muốn truy hỏi thì chợt liếc mắt thấy bên cạnh gối Cố Diệp có một cái bình nhỏ. Nhóc lanh tay, lập tức cầm lên, suy nghĩ cũng lệch sang hướng khác: "Anh, cái bình này nhìn lạ ghê."

"Ừ, bên trong còn có cái lạ hơn nữa, em muốn nghe câu chuyện của cái bình đó không?" Cố Diệp kéo khóe miệng, híp mắt cười xấu xa.

"Nghe!" Cố Dương một giây sau đã mắc câu, kéo một cái ghế tựa ở chân tường lại, ngồi khóa hai chân lên ghế, hí ha hí hửng.

"Nghe xong chuyện này, mai em phải ra ngoài với anh một chuyến."

"Được luôn!" Cậu tư vỗ tay như đồng hồ báo thức.

Ba phút sau, Cố Dương hoảng sợ ném chiếc bình đi, sợ đến mức phủi phủi tay, trên tay nổi một lớp da gà: "A a a a a mẹ ơi!"

Cố Diệp cười tủm tỉm nhìn Cố Dương bị dọa còn không quên nhắc nhở: "Mai đi phải cầm theo chiếc bình này, anh sẽ đem em đi làm một vài chuyện rất kích thích."

Cố Dương muốn khóc: "Em có thể không đi được không ạ?"

Cố Diệp: "Không, khăn quàng đỏ đáng yêu, anh biết là em muốn mà!"

Có một kiểu muốn đó là do anh trai bạn thấy bạn muốn! Cố Dương hối hận đến mức muốn quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận