Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 146: Cưa Máu, Thư Của Ông!

Chương 146: Cưa Máu, Thư Của Ông!
Trong cánh đồng hoa, con rối Gothic tinh xảo kia khẽ nghiêng đầu.
Có thể rõ ràng nhìn thấy từng đốt từng đốt ngón tay của cô ấy vừa nhẹ nhàng móc về phía trước.
Phập ——
Đột nhiên, một tên Liệp Sát Giả trong đó chợt xoay người lại, cây đường lang đao sắc bén phía trên cánh tay nó, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu của một Liệp Sát Giả khác.
Phập ——
Phập ——
Vài âm thanh xuyên thấu nữa truyền đến.
Mấy Liệp Sát Giả kia như đang diễn kịch trên sân khấu, cứ một đao lại một đao đâm vào đầu nhau.
Chỉ còn lại một Liệp Sát Giả cuối cùng.
Đến đây, con rối
Một cơn mưa phùn “Tí tách tí tách” rơi xuống trên chiếc ô màu đen.
Cái đầu của con rối Gothic nọ đột ngột nghiêng đi.
Răng rắc ——
Cần cổ của Liệp Sát Giả còn tồn tại duy nhất trước mặt cô bé lại trực tiếp bị cô dùng tư thế nghiêng lệch kia vặn gãy.
Thể xác Liệp Sát Giả “Ca ca ca” bốc lên từng chùm hoa lửa, sau đó nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Chưa đầy một phút đồng hồ, mười mấy Liệp Sát Giả toàn bộ báo hỏng tại nơi này, không một ngoại lệ.
“Kẻ xâm nhập vào cửa chính phía Bắc đã bị diệt toàn bộ, ghi chép: 59 giây.” Con rối Gothic máy móc xoay người, mở miệng báo cáo.
Cùng lúc đó, trong tai cô ấy cũng truyền đến mấy âm thanh phong cách khác biệt.
“Kẻ xâm nhập ở khu vực phía Nam, đã bị diệt toàn bộ, ghi chép: 3 phút 51 giây.”
“Kẻ xâm nhập ở khu vực phía Tây Bắc, đã bị diệt toàn bộ. Bị thương nhẹ, cần đổi mới linh kiện.”
“Kẻ xâm nhập đình viện phía Đông, đang được xử lý, dự kiến sẽ mất thêm 5 phút nữa.”
“Huyền Nguyệt, sao hiệu suất của chị lại nhanh như vậy? Có phải vị công trình sư kia của phu nhân đã thay cho chị bộ phận máy móc nào mới hay không? Hiện giờ điểm thi đấu của chị đang ngày càng kéo giãn khoảng cách so với đám chị em rồi!”
“Chị Huyền Nguyệt là con rối loại dọn dẹp, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn chúng ta! Đừng dong dài nữa, nhanh giải quyết địch nhân đi, còn phải trở về phục mệnh phu nhân!”
Bên tai truyền đến những âm thanh hỗn loạn chói tai, con rối Gothic đi dọc theo con đường nhỏ, với một chiếc ô màu đen, từng bước từng bước đi về hướng lâu đài.
Mỗi bước đi của cô đều có cùng một khoảng cách, chiếc váy dài Gothic nhẹ tung bay trong gió.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên cô dừng lại, con ngươi khẽ chuyển động hướng về phía khóe mắt, giống như vừa phát hiện ra một điều gì đó.
Trong phút chốc sau, những sợi tơ dày đặc như thủy tinh trực tiếp đâm vào không gian cách đó không xa.
Ông ——
Không gian trước mắt lập tức vỡ tan, chỉ thấy một con Quy Vương có hình thù kỳ quái đang bị sợi tơ nọ khống chế, nhanh chóng bị kéo ra khỏi khoảng không với một loại phương thức treo ngược vô cùng quỷ dị.
“Truyền tin…”
Hiếm khi trông thấy con Quy Vương này chớp chớp mắt, rồi dùng tốc độ nhanh gấp trăm lần so với bình thường, nói ra ba chữ này.
Con rối Gothic khẽ nghiêng nghiêng đầu.

Vài phút sau, bên trong lâu đài.
“Cưa Máu, thư của ông.” Trong một đại sảnh đầy rẫy bánh răng, một phu nhân con rối mặc trang phục lộng lẫy bước đi tao nhã tiến vào.
Với thân hình cao gần ba mét, vẻ ngoài tinh tế, quý khí bức người, nếu bỏ qua chiều cao, nhìn vị phu nhân con rối này giống hệt một quý bà nhân loại thời Trung cổ.
Mà ở phía bên kia của đại sảnh, thân hình cao lớn khôi ngô của Cưa Máu đang dựa trên đài máy móc, ánh mắt lóe sáng.
Bên cạnh ông, từng con búp bê lớn lớn nhỏ nhỏ, với con mắt là những chiếc cúc ác được khâu trên mặt, đang cầm rất nhiều loại dụng cụ khác nhau, không ngừng gõ gõ đánh đánh trên người ông ấy, giúp ông ấy chữa trị những thương tích trầm trọng trên cơ thể.
“Thư?” Cưa Máu nặng nề hỏi: “Là ai phái tới?”
Phu nhân con rối tao nhã ngồi xuống chiếc ghế dựa hoa lệ phía đối diện, nhẹ nhàng cầm lấy một tách cà phê nồng đậm, không thèm để ý nói: “Mấy đứa con gái của tôi phát hiện thứ này trong đình viện, là người đưa tin hư không mang tới. Người truyền tin tên là Lâm Ân gì đó, ông có biết đối phương không?”
Nghe vậy, Cưa Máy lập tức ngẩn người.
“Lâm Ân? Làm sao có thể!” Ông ấy khó khăn đứng dậy, kéo thân thể to lớn của mình tới, tiến lại gần cái bàn kia, vươn tay tiếp nhận lá thư.
“Hắn là ai vậy?” Phu nhân con rối nhúc nhích khóe môi nói.
“Là đứa trẻ tôi nhận nuôi hai năm trước.” Cưa Máu nặng nề nhìn bức thư nói: “Trong hai năm này, hắn vẫn chăm chỉ đi theo bên người tôi làm một đứa học đồ trong tiệm dược tề. Cỡ mấy ngày hôm trước sau khi tôi nhận ra hiệp hội Ma Nhân có thể tiến đến hẻm Du Hồn, đã vội vàng gửi truyền tin cho hắn. Xem ra, hẳn là hắn đã thoát khỏi tay của hiệp hội Ma Nhân rồi.”
Cưa Máu lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng mở phong thư ra.
Và ngay khi nhìn thấy những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên đó, ông lập tức xác nhận được đây chính là thư do đứa học đồ kia của mình tự tay viết ra.
Bởi vì chỉ có hắn mới có thể viết chữ thành xấu thế này.
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy nội dung trên bức thư, sắc mặt ông lại đột nhiên biến đổi.
" Thầy... Con… con là học đồ của thầy Lâm Ân đây... Con không chịu được nữa rồi, con muốn chết... Thân thể đang chảy máu, óc cũng tràn ra ngoài. Con... sắp tan vỡ rồi..."
Cưa Máu lập tức tập trung toàn bộ sự chú ý, ánh mắt trở nên ngưng trọng mà nhanh chóng đọc xuống dưới.
Càng xem, sự phẫn nộ trong mắt ông ấy càng trở nên rõ ràng.
Tới khi đọc được một câu cuối cùng trên lá thư kia: "Lúc lâm chung vẫn nhớ thương thầy, học trò Lâm Ân, gửi tới."
Tại thời điểm này, ngay cả bàn tay đang cầm lá thư ấy cũng Cưa Máu cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Đây có phải là thư bình thường đây?
Đây rõ ràng là di thư do học trò của ông ấy gửi tới mà?
"Ta dcmm hiệp hội Ma Nhân! !"
Oanh ——
Cưa Máu lập tức rít gào, rồi hung hăng đánh một quyền xuống sàn nhà, toàn thân từ trên xuống dưới đều “Ca ca ca” bùng lên hoa lửa, mặt đất trực tiếp bị đánh nứt ra.
Ông ấy kịch liệt thở hào hển, giữa hai mắt là một mảnh huyết hồng.
Mà phản ứng cảm xúc quá mức đột ngột của ông ấy, đã là phu nhân con rối đang ngồi cách đó không xa phải giật nảy mình.
"Cưa Máu, ông làm cái gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận