Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 200: Ngừng! Ngừng Lại!

Chương 200: Ngừng! Ngừng Lại!
Không khí xung quanh chợt rơi vào im lặng.
Đột nhiên Lâm Ân lại cảm nhận được bàn tay Tiểu Tiểu vừa khẽ động một chút, sau đó, hắn vốn đang nằm trong lòng bàn tay Tiểu Tiểu, lại được cô bé nâng lên trước mặt, thậm chí khoảng cách này còn gần gũi đến mức, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt to màu ngọc bích như hồ nước trong veo kia.
Cô bé mở to mắt nhìn Lâm Ân: "Thích anh!" (✪ω✪) rồi đột nhiên cười khẽ mà nói một câu.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Ân là ngẩn ngơ, ngay sau đó, hắn lại bắt gặp một đôi mắt hồn nhiên thuần túy vô cùng.
Lâm Ân mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào tay cô bé, rồi dựng một ngón tay cái lên, lộ ra hàm răng trắng nõn của mình: "Tôi cũng vậy!"
【 đinh! Giá trị ái mộ của Tiểu Tiểu đối với ngươi +1】
【 đinh! Giá trị ái mộ của Tiểu Tiểu đối với ngươi +1】
【 đinh! Giá trị ái mộ của Tiểu Tiểu đối với ngươi +1】
Lâm Ân: "!!!"
Chờ một chút! Chờ một chút! Ngừng! Ngừng lại!
Lâm Ân lập tức rơi vào rối rắm.
"Tiểu Tiểu, cô phải hiểu được rằng, tôi nói mình cũng vậy là xuất phát từ tình cảm bạn bè bình thường, không có pha trộn bất cứ loại tình cảm nào khác nữa, chỉ là thích theo kiểu bạn bè thuần túy thôi đó, cô có thể hiểu được hay không?"
Tiểu Tiểu lại đưa đôi mắt sáng long lanh (✪ω✪) nhìn Lâm Ân, nói: "Hiểu được!"
Lâm Ân thầm thở phào một hơi, nói: "Vậy là tốt rồi."
【 đinh! Giá trị ái mộ của Tiểu Tiểu đối với ngươi +1】
【 đinh! Giá trị ái mộ của Tiểu Tiểu đối với ngươi +1】
Lâm Ân: "!!!"
Chuyện gì vậy!
Vì sao càng giải thích giá trị này càng tăng nhanh vậy trời?
(ΩДΩ)! !
Mà có vẻ như đã thấy được vẻ khốn đốn trên mặt Lâm Ân, Tiểu Tiểu nghịch ngợm mà lộ ra hàm răng trắng nõn, đôi mắt sáng lấp lánh, rồi lập tức ôm hắn vào trong lòng, hạnh phúc như đang ôm một con búp bê nhỏ.
"Thích ~♥ anh ~ "
...
Hồi lâu sau, vất vả lắm Lâm Ân mới thoát khỏi trạng thái hít thở không thông vì bị Tiểu Tiểu ôm vào trong lòng, hắn thở dài một hơi, vội vàng lau đống mồ hôi lạnh trên đầu.
Không được! Phải lập tức ngăn chặn phương hướng phát triển tình cảm không bình thường này lại!
Tuy Tiểu Tiểu đã 3005 tuổi rồi, nhưng nói gì thì nói, cô bé vẫn còn là một tiểu loli rất nhỏ!
Là một con người thì tuyệt đối không thể, ít nhất cũng không nên làm như vậy!
Mà ngay tại thời điểm Lâm Ân đang khẩn cấp tự hỏi phương án giải quyết cho tình trạng trước mắt này, bỗng nhiên một nhánh xúc tu lại từ phía sau, chọc chọc vào người hắn.
Lâm Ân quay đầu, và lập tức nhìn thấy được một gương mặt khủng bố ở sát cạnh mình, gần trong gang tấc, và hơi thở từ cánh mũi đánh sợ kia, hệt như một cơn gió lốc, thổi thẳng vào người hắn “Vù vù” rung động.
【 giá trị tinh thần -1】
Lâm Ân trố mắt nhìn, hơi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hỏi:
"Bác trai... Có chuyện gì không?"
Cái đầu Thái Thản híp hai mắt, giống như là một con hùng sư uy vũ, âm trầm nói: "Nếu ngươi —— có thể tạm thời biến nữ nhi của ta——trở về dáng vẻ lúc trước —— vậy ngươi có thể—— "
Nói đến đây, cái đầu Thái Thản chợt ngừng lại, vẻ mặt của ông ấy có chút gượng gạo, hơi mất tự nhiên.
"Ta muốn nói —— "
Lâm Ân chớp chớp mắt, thân thể cứng còng, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Cái kia —— "
Ba ——
Cái đầu Thái Thản còn chưa nói xong, một nhánh xúc tu từ phía sau đã đánh lăn ông ấy ra ngoài mười mấy mét.
Lâm Ân (꒪Д꒪) ノ nhìn cái đầu Thái Thản tựa như một quả bóng cao su lăn lông lốc đỉnh ra ngoài, trên đầu bốc hơi nghi ngút, một câu cũng nói không nên lời.
"Thứ vô dụng —— đã tới cầu người hỗ trợ mà ấp úng, nói mãi không nên câu ——chưa hết, thái độ của ngươi còn vênh váo hung hăng như vậy ——đúng là mất thể diện mà!"
Cái đầu Vu Thần nhắm mắt lại, gân xanh trên huyệt Thái Dương không ngừng “Ba ba” giật mạnh.
Lâm Ân trố mắt nhìn cặp vợ chồng nhà người ta, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Hình như, hành động lần này của cái đầu Vu Thần còn mang theo một chút thù riêng nào đó...
Trong nháy mắt, cái đầu Vu Thần đã lao tới, thay thế vị trí của cái đầu Thái Thản, rồi ngay lập tức, trên gương mặt vốn dữ tợn hung hăng của bà đã lộ ra một nụ cười tươi vô cùng dịu dàng và thân mật, hệt như vừa dùng tới ma thuật vậy.
Có điều… vì gương mặt kia quá mức khủng bố, cho nên nụ cười ấy chẳng hề hòa nhã tí nào, ngược lại càng cười càng thêm thâm trầm, âm hiểm.
"Hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc —— "
Cái đầu Vu Thần dùng xúc tu che miệng, giống như một vị phu nhân rụt rè, bên trong đôi mắt đang nhìn Lâm Ân tràn đầy khen ngợi và ý cười vui vẻ, đáng tiếc, nụ cười này lại khiến tóc gáy Lâm Ân dựng đứng lên, giá trị tinh thần điên cuồng giảm mạnh.
"Ta biết ngay mà —— ta không có nhìn lầm người ——nữ tế nhà chúng ta —— ưu tú đến bất ngờ—— "
Lâm Ân sợ tới nổi da gà.
"Đúng là ánh mắt của nữ nhi—— tuyệt không sai——càng nhìn càng thấy thuận mắt, không sao chán ghét được—— hiền tế nhà chúng ta có năng lực như vậy——ngay cả nằm mơ, ta cũng có thể cười ra thành tiếng đó —— "
Lâm Ân (꒪Д꒪) ノ
Mọi người thấy không? Cách xưng hô với hắn cũng thay đổi luôn kìa!
【 giá trị tinh thần -1】
Lâm Ân trố mắt nói: "Cái kia, bác gái nha..."
Cái đầu Vu Thần che miệng (ノ ´▽`) ノ ♪ nói: "Còn gọi cái gì mà bác gái chứ —— vậy là không lễ phép —— nên sửa lại —— hãy gọi ta là mẹ—— giống Tiểu Tiểu đi——gọi mẹ thân thiết hơn bao nhiêu mà—— ha hả ha hả —— "
【 đinh! Giá trị tinh thần của Lâm Ân -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Lâm Ân -10】
Lâm Ân ngây dại ngồi trên đùi Tiểu Tiểu, há miệng thở dốc, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Ngay lúc này, trong đầu hắn lại một lần nữa hiện ra hình ảnh bản thân bị bà ấy ném như một cái chong chóng lên giữa không trung.
Thái độ của một con người… à không của một Thái Thản có thể biến hóa nhanh như vậy hả?
Lâm Ân thở gấp một hơi, khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Cháu vẫn nên... gọi bác là bác gái trước đi. Bác gái à, có phải bác cũng muốn nhờ cháu hỗ trợ, để mình tái hiện lại hình dáng như Tiểu Tiểu?"
Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt cái đầu Vu Thần lại càng thêm dạt dào, bà ấy che miệng nói: "Không có —— không có —— người làm nhạc mẫu như ta——sao có thể yêu cầu nữ tế làm việc như vậy được —— như vậy thật là mặt dày quá rồi —— ha hả ha hả —— "
Đến đây, đột nhiên bà ghé sát lại, con mắt thật lớn kia chỉ còn cách Lâm Ân không đến một mét, gương mặt vốn đang tươi cười, bỗng trở nên nghiêm túc hỏi: "Hiện giờ có làm được không?"
Lâm Ân ngây dại nói: "Ách, có thể..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận