Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 206: Nguồn Gốc Của Sinh Mệnh!!!

Chương 206: Nguồn Gốc Của Sinh Mệnh!!!
Nhưng ngay tại thời điểm ông ấy muốn vươn hai tay tới, đột nhiên lại giật mình rồi phát hiện ra điều gì đó cực kỳ… không thích hợp.
Cánh tay đâu?
Cánh tay cường tráng hữu lực của ta đâu rồi?
Không thích hợp!
Hình như có chút gì đó cực kỳ không thích hợp!
Và rồi… Thái Thản chợt phát hiện ra một điều kỳ lạ, hình như ông ấy ở thời điểm này nhỏ hơn lúc trước
Mà không nhắc đến bọn họ vội, ngay cả đưa ra so sánh với tên nhân loại kia, ông ấy cũng nhỏ hơn không ít.
Nhưng không phải ông ấy đã được tái hiện lại dáng vẻ của ba ngàn năm trước sao?
Tới tận lúc này, ông ấy mới theo bản năng, nhìn xuống chính mình.
"..."
"..."
【 đinh! Giá trị tinh thần của cái đầu Thái Thản -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của cái đầu Thái Thản -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của cái đầu Thái Thản -10】
"Chi —— chi —— chi —— "
Tại thời điểm này, ở dưới mặt đất, có một quả trứng thụ tinh với kích cỡ bằng một quả bóng cao su, đang phát ra âm thanh hoảng sợ đầy quỷ dị.
Lâm Ân “Ba” một tiếng lập tức dùng bàn tay vỗ lên trán mình, và từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt đau như nhức trứng, trong khi khóe miệng lại điên cuồng run rẩy.
Cmn!
Hình ảnh này quá tàn nhẫn, hắn thật sự không dám nhìn mà!
Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!
(〃´ 皿 `)q
Bác trai à, bác chớ có trách cháu, trong chuyện này, cháu chỉ là một tên công cụ nhân [1] thôi. Đây đều do mẹ của Tiểu Tiểu sai sử, thực sự không có lấy một chút xíu liên quan nào tới cháu đâu!
Cháu! Vẫn còn rất thiện lương đó!
Chỉ là… thiện lương muôn đời yếu, tàn ác vĩnh viễn cường thôi!
Mà trong nháy mắt này, đột nhiên bên tai hắn lại truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Ngươi phát động thành tựu đặc thù: Nguồn gốc của sinh mệnh, đạt được kinh nghiệm cơ sở 200】
【 nguồn gốc của sinh mệnh 】 : tại ngươi thời điểm sử dụng kỹ năng "Ký ức lúc trước đã mất đi", lại có thể thành công tái hiện thời kỳ khởi nguồn của sinh mệnh, sẽ đạt được thành tựu đặc thù này. Nó nói lên rằng, ngươi là một người giàu lòng yêu thương, nguyện ý để đối phương trải nghiệm bài học tạo ra một sinh mệnh vốn không dễ dàng, ngươi đạt được gia tăng vĩnh cửu: Thể chất +2, sức chịu đựng +2, tình yêu +1
Lâm Ân (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Mà ở một bên kia, gần như là nháy mắt Vu Thần nhìn thấy cái đầu Thái Thản đã biến thành một quả trứng thụ tinh, bà ấy lập tức phát ra tiếng cười đầy chế nhạo, không hề nể nang ai.
Đã vậy, một lần cười còn cười đến run rẩy toàn thân, cười lăn cười bò, cười ngặt cười nghẽo.
Chưa hết, sau khi cười đã đời, bà ấy lập tức vươn tay, cầm lấy quả trứng thụ tinh có kích cỡ bằng quả bóng cao su, đưa tay đỡ trán, cười trộm nói: "Ái chà? Thứ này không phải là Thái Thản Cự Thần tiếng tăm lừng lẫy năm đó sao? Vài phút không gặp, sao ngươi lại trở nên tồi tệ thế này rồi?”
"Chi —— chi ——!!" Quả trứng thụ tinh nọ lập tức phát ra tiếng rít đầy giận dữ.
Vu Thần thở dài nói: "Không cần thiết, thực sự không cần thiết phải vậy đâu. Ta biết ngươi rất muốn trở lại quá khứ, nhưng thật sự là không cần thiết phải biến mình thành trẻ đến mức này nha!"
"Ngươi xem lại mình đi, đã trẻ đến mức trực tiếp biến thành trứng luôn rồi. Ừm...mà khỏi phải nói…" Bà ấy nói đến đây, chợt ngừng lại, nghiêm túc mở to mắt ra nhìn quả trứng thụ tinh kia, hồi lâu sau mới nói: "Nhìn rất độc đáo đó!"
"Chi!! Chi!!"
Trứng thụ tinh Thái Thản không nhịn nổi nữa, lập tức giận dữ mà nhảy dựng lên, cuối cùng cũng đẩy ngã được Vu Thần xuống dưới đất.
Bởi vì nếu đã đến nước này mà ông ấy còn không nhìn ra là ai đang giở trò quỷ, chẳng phải đã quá ngu ngốc rồi?
Chỉ trong nháy mắt, một loli một trứng lại hung hăng lao vào đánh nhau.
Nhưng hiển nhiên là oán cũ thù mới chồng chất làm một, khiến cho cuộc chiến lần này càng thêm kịch liệt.
"Ngươi, tên phế vật vô dụng này, ai bảo lúc trước ngươi dám cười nhạo lão nương? Năm đó là ngươi da mặt dày mỗi ngày đều chạy tới theo đuổi lão nương, bằng không ngươi nghĩ rằng ta sẽ gả cho một lão già hơn mình tới mấy vạn tuổi như ngươi sao?"
"Chi —— chi —— "
Hai người (〝 ▼ 皿 ▼) đánh đến long trời lở đất, cả đại địa đều ầm ầm rung động.
Mà một bên khác, nhìn thấy một màn này, Tiểu Tiểu “Xùy” một tiếng bật cười, sau đó lại vươn cánh tay mảnh khảnh lên, múa may nói:
"Ba cố lên! Mẹ cố lên!!"
Lúc ấy, ở trên vai Tiểu Tiểu, Lâm Ân chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ảnh ngược phản chiếu bên trong con ngươi màu xanh biếc của Tiểu Tiểu là nụ cười tươi như đang nhớ lại một phần ký ức xa xưa.
Hắn há miệng thở dốc, hỏi: "Tiểu Tiểu, chẳng lẽ cô đã nhớ được một chút gì đó rồi?"
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lâm Ân trên vai mình, rồi cầm lấy hắn, ôm vào trong lòng, ngồi xuống và nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Gió đêm nhẹ thổi, tóc vàng như râu ngô.
Nhìn cô bé ấy bình yên đến lạ, lặng lẽ mà thư thái.
"Đúng vậy..."
Cũng không biết là lúc nào, đột nhiên Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, mở mắt ra, ngắm nhìn mảnh trời hắc ám trên kia, trong đôi mắt tràn ngập ao ước.
"Là trước kia, ba và mẹ cũng thường xuyên đùa giỡn như hiện tại, có một lần bọn họ còn đánh nhau cực kỳ hung hãn, đến mức cả nhà cũng sụp xuống. Lúc ấy, Tiểu Tiểu rất sợ hãi, vẫn một mực trốn trong gầm giường khóc..." Cô bé cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa lên hốc mắt ướt át.
"Tôi cứ cho rằng, lần này là xong rồi, ba mẹ sẽ không bao giờ để ý đến đối phương nữa đâu, thậm chí còn có khả năng hai người sẽ không bao giờ ở cùng nhau nữa, cho nên mới sợ hãi suốt một buổi tối."
"Nhưng tới ngày hôm sau..."
Cô bé dùng ánh mắt đầy hồi ức nhìn lên không trung, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cẳng chân mình: "Bọn họ lại vui vẻ ở trong phòng khách bôi thuốc mỡ, trị liệu miệng vết thương cho đối phương, còn nói chuyện vô cùng thân thiết, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả... Trên mặt cả hai đều mỉm cười, không thể nhận ra một chút dấu vết nào của cuộc cãi vã long trời lở đất lúc tối..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận