Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 317: Đừng Có Tùy Tiện Đùa Như Thế!!!

Chương 317: Đừng Có Tùy Tiện Đùa Như Thế!!!
Lời này vừa nói ra, trên mặt tất cả những người xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Đặc biệt là thanh niên da đen ban đầu, gã lập tức ngẩng đầu lên, thậm chí cả nhịp hô hấp cũng không tự chủ được mà bắt đầu trở nên dồn dập.
Phải biết rằng, những đường khâu dữ tợn chạy ngang dọc trên thân thể đã sớm làm gã buồn phiền một khoảng thời gian rất dài, thậm chí gã còn tuyệt vọng đến độ đã từng tự mình tháo gỡ nó ra.
Nhưng chỉ cần tháo gỡ những đường khâu đó xuống, thân thể lập tức bị tách rời, huyết nhục chia lìa giống như đã mất đi năng lực khép lại vậy, vô cùng đáng sợ.
"Cậu... Cậu muốn nói..." Thanh niên kia run rẩy nói.
Lâm Ân mỉm cười đáp: "Đúng vậy, tôi là một bác sĩ rất xuất sắc trên phương diện giải phẫu ngoại khoa."
...
Vài phút sau, trông một gian phòng ngay giữa tiểu trấn.
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: cắt chỉ đặc thù, khen thưởng nhiệm vụ: 500 tiền khô lâu, 500 kinh nghiệm cơ sở, độ hảo cảm của cư dân tiểu trấn +30】
Trấn trưởng Tạp Mông tỏ vẻ ngưng trọng đưa mắt nhìn về phía Lâm Ân, lúc này hắn đã mặc lên người một bộ áo blouse màu trắng, với vẻ mặt tin tưởng tràn đầy. Ngay sau đó, ông ấy lại nhìn thoáng qua thanh niên đang kích động đến mức hô hấp dồn dập không ngừng bên cạnh, cuối cùng mới mở miệng lo lắng nói: "Bác sĩ, cậu khẳng định mình có thể trợ giúp Tạp Luân khôi phục lại như bình thường?"
"Cậu phải biết rằng những miệng vết thương này vô cùng đặc thù, nếu tùy tiện dỡ chỉ khâu trên đó xuống, rất có khả năng cậu ấy sẽ một lần nữa biến thành một đống thịt đó."
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Ông cứ yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp đó."
Lâm Ân cũng không ăn nói lung tung.
Bởi vì trước khi cất bước đi đến nơi này, thầy của hắn đã chuyên môn nhắc nhở hắn về những thủ đoạn của Dạ Y, khiến hắn cũng có một chút hiểu biết nhất định về phương thức trị liệu của bọn họ.
Sở dĩ miệng vết thương do những Dạ Y kia khâu không thể khép lại, là bởi vì bọn họ đã bôi lên mỗi một khối thịt bên trong cơ thể bệnh nhân, một loại dược tề đặc thù.
Nghe thầy nói, loại dược tề này có tác dụng chống đỡ nguyền rủa, duy trì sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời nó còn mang theo một loại tác dụng nào đó mà tạm thời ông ấy vẫn chưa phát hiện ra.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cần phải khâu như thế nào, mới có thể làm cho những đường may kia trở nên mỹ quan hơn, hoàn toàn không gây ảnh hưởng tới ngoại hình của bệnh nhân nọ.
Đối với chuyện này, Lâm Ân đã được thầy của hắn chân truyền.
Thanh niên kia hấp tấp nói: "Tôi cần phải làm như thế nào? Chỉ cần cậu có thể trợ giúp tôi trở lại hình dáng như ban đầu, khôn cần biết cậu muốn cái gì, chỉ cần nói tôi sẽ nghe theo cậu hết!"
Lâm Ân nói: "Đơn giản thôi, cởi quần áo đi."
Thanh niên kia trố mắt nhìn hắn, lại có chút ngượng ngùng đưa mắt nhìn trấn trưởng và mấy chiến sĩ xung quanh.
Trấn trưởng khụ khụ, nói: "Cái kia, chúng ta đi ra ngoài trước, chờ sau khi quá trình chữa trị trong này chấm dứt, chúng ta lại tiến vào."
Nói xong, ông ấy lập tức ra hiệu cho mấy chiến sĩ kia cùng mình rời khỏi căn phòng này.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Lâm Ân và thanh niên da đen kia.
Thanh niên kia nhìn Lâm Ân đang cười tủm tỉm phía đối diện, chợt theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng xuống, hai mắt mở lớn, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn quyết định nghe theo yêu cầu của bác sĩ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình.
Mười mấy giây sau, thanh niên đã trần truồng, không ngừng đổ mồ hôi, run rẩy nằm trên thớt.
Vì sao lại gọi là nằm trên thớt?
Bởi vì nơi này chính là chỗ bọn họ thường dùng để mổ heo thịt dê.
Thanh niên kia run rẩy vươn tay che mệnh căn của mình lại, rồi lắp bắp nói: "Cái kia... Tôi cởi quần áo xong rồi, tiếp theo sẽ làm gì?"
Xoẹt —— xoẹt —— xoẹt ——
Từng tiếng mài dao làm da đầu người ta không ngừng run rẩy lập tức truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Thanh niên kia lập tức run rẩy toàn thân (. ;゚;: 益:;゚;. ), rồi theo bản năng mà quay đầu, nhìn về phía trước, để rồi bắt gặp Lâm Ân với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh đang chăm chú mài con dao đen ngòm trên tay.
Dưới ngọn đèn dầu ảm đạm, loại hình ảnh này lập tức được bonus thêm hiệu ứng ghê rợn làm da đầu người khác giật đùng đùng.
Thanh niên kia sợ đến líu cả lưỡi (. ;゚;: 益:;゚;. ) nói: "Bác sĩ... Cắt chỉ... Cần dùng đến con dao to vậy ư?"
Lâm Ân giơ Dạ Ma Đao đã được mài sắc lên, lại nhanh chóng lấy ra một sợi tóc, nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao.
Xoẹt xoẹt —— Chỉ trong nháy mắt, một sợi đứt làm đôi.
Hắn nheo mắt nói: "Thổi tóc đứt đoạn, dùng rất thuận tay. Anh không phải sợ, cũng đừng quan tâm dao to hay nhỏ, có thể giải phẫu được thì tức là dao tốt rồi."
【 đinh! Giá trị tinh thần của Tạp Luân -10】
Thanh niên tên Tạp Luân kia lập tức trở nên căng thẳng, thân thể cứng đờ, hai mắt trừng lớn, run rẩy nói: "Vậy... Vậy chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Lâm Ân mỉm cười, cầm theo con dao đi tới trước mặt gã, ánh mắt nhanh chóng đảo qua thân thể trần truồng của đối phương, từ trên xuống dsbJUWệưới, kỹ càng tỉ mỉ.
Sau đó, ánh mắt hắn lập tức dừng lại ở một nơi nào đó phía dưới kia, rồi cất giọng vui vẻ nóiヽ( ̄▽ ̄) ノ: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. Anh căng thẳng đến độ chỗ kia cũng dựng đứng lên rồi. Nếu không biết, người ta sẽ cho rằng anh đang có mưu đồ xấu xa với con dao của tôi đó. Mà anh cứ dựng thẳng thành như vậy, chờ chút nữa tôi cho một đao đi xuống, lúc ấy mới là phiền não chân chính à nha!"
Thanh niên kia vội vàng bịt kín phần bên dưới của mình, hoảng hồn hét lớn: "Thời tiết lạnh mới trở thành như thế đó, có phải tôi muốn dựng thẳng lên đâu? Mà làm ơn đi, cậu đừng có tùy tùy tiện tiện mang chỗ đó của người khác ra đùa giỡn, có được hay không?"
Lâm Ân nghiêm túc gật đầu, cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: "Ừm, một khi đã như vậy, tôi bắt đầu đây."
Nói xong, ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên một đường khâu thô to mà dữ tợn nằm ngay trước ngực thanh niên kia, hai mắt nhíu lại, con dao lớn trên tay “Xoẹt xoẹt” hai cái, lóe lên một tia sắc bén.
"Tôi làm đây!"
"Chờ một chút!" Thanh niên kia vội vàng vươn tay tới, run rẩy nói: "Cắt chỉ không cần tiêm thuốc tê ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận