Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 471: Có Gì Mà Không Thể Chứ?

Chương 471: Có Gì Mà Không Thể Chứ?
Ban đầu, Lâm Ân chỉ muốn mở miệng khuyên bảo hai câu, làm cho cô bé thích chạy loạn khắp nơi này, trở về nghỉ ngơi một thoáng, nhưng hiện tại xem ra, nếu hắn không tử tế dạy bảo cô bé này một chút, thì sớm muộn gì thanh danh của hắn ở hẻm Du Hồn cũng bị cô bé ấy làm cho thối hoắc không ngửi nổi rồi!
Hừ, loại hành vi đi khắp nơi nói xấu người khác kiểu này, nhất định phải bỏ tù mới được!
Nghĩ đến đây, Lâm Ân trực tiếp "Rầm" một tiếng đứng lên, mở to đôi mắt cá chết, nói: "Cho nên em khẳng định là mình muốn chiến một trận với anh?"
Huyết Oa Oa nheo mắt nói: "Cho nên anh khẳng định là mình không chịu ngoan ngoãn chạy về?"
"Khẳng định."
Huyết Oa Oa cười lạnh một tiếng, lập tức liếm khóe miệng, nói: "Anh muốn chết đến vậy sao? Một khi đã như vậy, em đành phải ăn luôn anh rồi. Nhưng anh hãy nhớ rằng, một khi vào trong bụng em rồi, trong lòng đừng có hối hận rồi oán trách vì em không chịu cho anh cơ hội nhé!"
Ông —— Ngay trong nháy mắt kia, Huyết Oa Oa đột nhiên mở miệng rít gào một tiếng.
Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn trên khuôn mặt vốn thuần khiết trắng nõn của cô bé trực tiếp há to ra. Gần như ngay lập tức, khi cái miệng đó mở rộng, nó lại to gấp mấy lần thân thể của Lâm Ân.
Cái miệng khổng lồ giống như vực sâu hun hút nọ còn mang theo uy năng có thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ trên đời.
Dưới lực lượng cắn nuốt mạnh mẽ ấy, tất cả đám người đang đứng phía sau Lâm Ân đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn họ gắt gao tóm lấy cây cột bên cạnh, nhưng ngay cả khi đã làm như vậy, thân thể bọn họ vẫn không ngừng bị hút về phía cái miệng khổng lồ kia.
"Đây là loại quái vật gì chứ?"
"Mạnh quá! Mạnh quá!”
"Sắp không giữ được nữa rồi!"
Bọn họ thì hốt hoảng nhưng Lâm Ân vẫn đứng nguyên nơi đó, mở to đôi mắt cá chết của mình, thân thể vững vàng không thể lay chuyển được.
Mà cũng chính tại một khắc này, đột nhiên cái cổ của Huyết Oa Oa duỗi dài tới, khiến cho cái miệng khổng lồ giống như muốn che lấp cả bầu trời kia, trực tiếp lao đến, chụp xuống người Lâm Ân.
"Ăn luôn anh cho biết tay!"
Nhưng ngay trong khoảnh khắc Lâm Ân sắp bị cái miệng khổng lồ kia cắn nuốt, khắp người hắn lập tức bắn ra một đống xúc tu. Chúng nó "Rào rào rào" sinh trưởng, trực tiếp chống lấy cái miệng khổng lồ của Huyết Oa Oa.
Sau đó, dưới sự khống chế của Lâm Ân, lượng lớn xúc tu lại "Rào rào rào", men theo cái miệng khổng lồ ấy, chui thẳng vào trong người cô bé.
"Ôi!" Huyết Oa Oa lập tức mở to hai mắt, cổ họng căng cứng, không khác gì đang bị ép phải nuốt một đống thức ăn vào trong bụng.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, phần cổ của cô bé lập tức biến thành hình dạng y chang đống xúc tu của Lâm Ân. Còn cái bụng bên dưới lại càng ngày càng phình to ra.
Thật hiển nhiên, đống xúc tu kia đang hung hăng khuấy trộn, điên cuồng đảo lộn mọi thứ bên trong dạ dày của Huyết Oa Oa.
Chờ một chút!
Loại cảm giác quen thuộc này! Loại cảm giác kỳ quái này!
Chẳng lẽ...
"Oa nha!" Huyết Oa Oa hét to một tiếng, thân thể nhỏ nhắn trực tiếp bị đống xúc tu thật dài kia ném văng ra ngoài, giống như một con diều đứt dây, không ngừng quay cuồng, bay đi thật xa trên không trung.
Người đang ở giữa không trung, rốt cuộc cái miệng khổng lồ của cô bé cũng khôi phục lại kích cỡ bình thường. Nhưng thân thể còn chưa rơi xuống đất, một nhánh xúc tu đã vươn tới, trực tiếp quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn kia.
Ngay sau đó, trong tiếng kêu to đầy sợ hãi cô bé, nhánh xúc tu ấy lại "Rào rào rào" trực tiếp kéo thân hình bé nhỏ kia tới trước mặt Lâm Ân.
Tại thời điểm Huyết Oa Oa còn đang kinh hãi, chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên “Ba” —— Một âm thanh vang dội truyền đến.
Lâm Ân dứt khoát ấn Huyết Oa Oa nằm trên đùi mình, để nhánh xúc tu kia hung hăng quất xuống cái mông nhỏ của cô bé hư này.
"Y nha!" Huyết Oa Oa quát to một tiếng, không ngừng liều mạng giãy giụa, nhưng đáng tiếc, chẳng có một tí tác dụng nào.
"Tốt không học, lại đi học cái xấu. Lần trước, anh bảo em ngày hôm sau nhớ đến tiệm của anh để nói chuyện về mẹ em, nhưng hết lần này tới lần khác em không đến. Đã thế, tới hôm nay, em còn dám chạy đến nơi này bịa đặt nói xấu anh, hôm nay anh không thay mẹ em quất cho em vài cái vào mông là không được mà?"
Ngay trong khoảnh khắc nghe được giọng nói này, toàn thân Huyết Oa Oa lập tức run lên, một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng hiện ra trong đầu cô bé.
Giọng nói này... giọng nói này, chẳng lẽ là...
Cô bé run rẩy quay đầu lại, nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ mỏ chim kia, nói: "Không thể! Không thể có chuyện này được!"
Lâm Ân vươn tay tới, "Soạt" một tiếng, trực tiếp tháo chiếc mặt nạ mỏ chim kia xuống, để lộ ra khuôn mặt của mình, cười lạnh nói: "Có gì mà không thể chứ? Không phải là anh đây sao? Không phải là vị bác sĩ từng bị em nhai rau ráu còn kêu rất to đây sao?"
"Anh!"
Huyết Oa Oa lập tức trợn trừng hai mắt, thân thể cứng đờ tại chỗ.
"..."
Không khí xung quanh tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Để rồi ngay sau đó Huyết Oa Oa sợ hãi hét lên (ΩДΩ): "Oa nha nha nha!"
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +20】
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +20】
Nói đùa!
Nói đùa gì thế hả?
Ngay lúc này, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt của Huyết Oa Oa chính là gương mặt đang cười lạnh của vị Dạ Y trước mắt, sau đó khuôn mặt kia lại nhanh chóng dung hợp cùng dung mạo của tên bác sĩ vô lương vừa xuất hiện trong đầu cô bé.
Không một khe hở, giống nhau như đúc.
Người này là tên học đồ của Tiệm Dược Tề Cưa Máu kia?
Cũng chính là tên bác sĩ vô lương đã dùng tay thọc thẳng vào trong cổ họng của Oa Oa, còn móc xuống một viên nhãn cầu của Oa Oa nữa!
Nhưng vì sao hắn lại ở chỗ này? Vì sao hắn lại ở chỗ này chứ?
Thật khó để tưởng tượng, rốt cuộc lần gặp mặt này đã tạo thành lực trùng kích mạnh mẽ tới cỡ nào đối với cô bé.
Lâm Ân cười lạnh nói: "Có phải lúc này, trong lòng em đang cực kỳ kinh ngạc? Có phải lúc này, em đang cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn? Hay là đang vui sướng vô cùng?"
Huyết Oa Oa run rẩy cả người, cô bé sợ đến mức nước mắt cũng muốn rơi, hai bàn tay nhỏ bé chỉ còn biết dùng sức mà ôm đầu, nói: "Vì sao lại là anh? Vì sao em lại gặp được anh ở chỗ này chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận