Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 477: Là Mẹ Của Anh!

Chương 477: Là Mẹ Của Anh!
Huyết Oa Oa rơi lệ đầy mặt, trong lòng đã biết trước khi thời gian triệu hồi chấm dứt, mình thực sự không thể thoát khỏi người này rồi: "Vậy còn anh? Anh đang làm cái gì vậy? Mấy thứ kia có gì hay ho mà xem chứ?"
Lâm Ân lập tức lộ vẻ mặt cuồng nhiệt, chăm chú nhìn vào các loại tiết mục nhiều đến hoa cả mắt trên TV, thuận miệng nói: "Anh không giống em, em là ác quỷ bên dưới, nhưng anh lại là nhân loại ngã xuống dưới, tuy nơi này không phải thế giới của anh, nhưng xét về tổng thể, hai nơi lại cực kỳ tương tự, mà đã lâu lắm rồi, anh không được trải nghiệm cuộc sống của một người hiện đại!"
"Đồ ăn bình thường, hoa quả bình thường!"
Lâm Ân lại cuồng nhiệt ăn một múi cam, rồi cầm thìa xúc một miếng cơm, đưa vào trong miệng cẩn thận nhai nuốt, như thể mỗi một hương vị, hắn đều phải nếm thử toàn bộ để thỏa mãn đống nụ vị giác trong miệng mình vậy.
"Hệt như vừa về tới thiên đường, không còn phải ăn những cục thịt cái gắng sức nhai cũng không nát kia, cũng không còn phải uống những thứ nước mang theo lớp dịch nhầy của Slime nữa, mà là đồ ăn bình thường rồi."
Lâm Ân ăn ngon đến mức hai mắt ươn ướt, lệ nóng doanh tròng.
"Nếu mỗi ngày ta đều được triệu hồi đến đây, có thể coi là bản thân đã về nhà được không nhỉ?" Lâm Ân bắt đầu suy tư.
Huyết Oa Oa ôm con búp bê trong tay, mở to mắt nhìn hắn, nói: "Đại ca ca, anh đừng có si tâm vọng tưởng, chúng ta đều là ác quỷ trong địa ngục mà? Tuy trước kia đại ca ca là người, nhưng anh đã sớm thích ứng với cuộc sống phía dưới kia rồi. Theo em thấy, dựa trên một ý nghĩa nào đó, đại ca ca đã không còn là nhân loại nữa rồi."
"Đánh rắm!" Lâm Ân mở to đôi mắt cá chết, cắn một quả táo, nói: "Đó gọi là năng lực thích ứng của anh rất mạnh, chứ không phải anh đã không còn là nhân loại nữa rồi. Nếu thực sự được trở lại xã hội nhân loại, tự nhiên anh cũng có thể nhanh chóng mà dung nhập vào."
Trong lúc nói chuyện, xúc tu của Lâm Ân vẫn nhanh chóng gõ bàn phím.
Ngay sau đó, cùng với những chuỗi số liệu biểu hiện trên màn hình máy tính, đột nhiên một khung hình với tầm nhìn toàn cảnh từ bên trên xuống, lại nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
"Tìm được rồi!" Lâm Ân nhanh chóng đẩy chiếc ghế trượt, đi tới phía trước máy tính, cuồng nhiệt mà chuyên chú đưa mắt nhìn bản đồ vệ tinh vừa hoàn thành định vị.
Nếu giờ khắc này, có người khác ở nơi đây, khẳng định là bọn họ sẽ vô cùng khiếp sợ. Bởi vì hình ảnh biểu hiện trên màn hình máy tính của hắn lại là hình ảnh trích xuất từ vệ tinh.
Huyết Oa Oa ngạc nhiên đi tới bên người hắn, đưa mắt nhìn tấm bản đồ phối cảnh đang cấp tốc di chuyển cùng với những gương mặt người đang không ngừng chớp động bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Lâm Ân có chút khẩn trương mà chuyên chú nói: "Cơ sở dữ liệu về hộ tịch cùng với định vị thông qua vệ tinh. Ừm… có nói em cũng không hiểu đâu. Là trước khi xuống địa ngục, anh từng chơi trò này vài năm, không nghĩ tới nó lại thực sự phát huy công dụng.”
Mà cũng chính tại một khắc này, những gương mặt người vốn đang không ngừng chớp động đã trực tiếp ngưng lại, cùng với đó là vị trí được định vị thông qua vệ tinh cũng nhanh chóng bị tập trung tại một huyện thành thuộc phương Bắc.
Ở thời điểm nhìn thấy gương mặt một người phụ nữ trung niên quen thuộc có mang theo một chút nếp nhăn xuất hiện bên trên khung hình ảnh nọ, nhịp hô hấp của Lâm Ân lập tức trở nên hỗn loạn.
Hắn kinh ngạc đến sững sờ, cứ một mực chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Tại một khắc này, hốc mắt trực tiếp chuyển thành một mảnh đỏ bừng.
Huyết Oa Oa ngạc nhiên hỏi: "Người phụ nữ này là ai?"
Lâm Ân ngẩng đầu, xoa xoa hốc mắt, cuối cùng cũng mỉm cười nói: "Là mẹ của anh."
Tuy hắn biết nơi này là thế giới song song…
Tuy hắn biết nơi này là Lam tinh…
Tuy hắn biết nơi này cũng không phải quê hương chân chính của mình…
Nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu.
“Mẹ ơi, mẹ có khỏe không...”
Phải biết rằng, Lâm Ân hắn đã mất tích ròng rã hai năm trời rồi, hắn bị rơi xuống địa ngục, hắn vẫn đang cố gắng sống sót, và không một giây phút nào hắn không muốn được rời khỏi nơi ấy…
Chỉ là… hắn vẫn muốn được hỏi…
Mẹ đã già rồi sao? Mẹ gầy đi hả? Thân thể mẹ có ổn không? Mẹ vẫn khỏe chứ? Trên mặt mẹ lại có thêm nếp nhăn rồi? Mẹ... còn nhớ con trai của mẹ hay không?
Lâm Ân nằm trên ghế, ngẩng đầu, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập nhớ nhung.
Huyết Oa Oa lại kinh ngạc ngồi ở chỗ kia, ôm chặt con búp bê trong lòng, chăm chú nhìn một dòng lệ nóng không biết từ khi nào đã chảy xuôi trên mặt hắn…
"Anh cũng đang nhớ mẹ ư?"
Lâm Ân mỉm cười ngồi dậy, vội vàng lau đi dấu vết trên mặt, mở miệng nói: "Anh đã lớn thế này rồi còn nhớ mẹ nữa ư? Em cho rằng anh còn là một đứa nhỏ như em sao?"
Nói xong, hắn lại một lần nữa chuyên chú ngồi xuống trước máy tính, hình ảnh phản chiếu bên trong con ngươi chính là khuôn mặt của người phụ nữ đang xuất hiện trên màn hình máy tính kia.
Đã vài lần ngón tay hắn muốn gõ bàn phím, để thoát khỏi khung hình này, nhưng lại một mực không thể hạ xuống được.
Hóa ra...
Huyết Oa Oa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Ân, bên trong con ngươi của cô bé đang phản chiếu hình bóng của hắn.
Hóa ra bác sĩ và Oa Oa cũng giống nhau...
Mất nhà, lạc mẹ, một mình lang thang bên trong thế giới hắc ám kia, cố gắng làm cho chính mình trở nên kiên cường...
Trong lòng khao khát, nhưng không thể đạt được.
Huyết Oa Oa cúi đầu xuống, ôm con búp bê trong lòng, hai chân khép lại cùng một chỗ, trong lòng xúc động không thôi.
Sau đó, cô bé kéo một cái ghế, đi tới trước mặt Lâm Ân, kiễng mũi chân ngồi lên, rồi vươn tay ôm lấy bờ vai của hắn, nhắm mắt lại, tựa đầu mình lên vai hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô độc kia.
Trên mặt Lâm Ân xuất hiện một dấu chấm hỏi: "Em làm gì vậy?"
Huyết Oa Oa từ từ nhắm hai mắt, vỗ về sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng quá thương tâm, Oa Oa cũng lạc mẹ từ rất lâu rồi, nhưng vẫn đang cố gắng tìm kiếm đây. Oa Oa tin rằng, mình nhất định sẽ tìm được mẹ, cho nên anh cần phải ngoan ngoãn, cũng nhất định phải trở nên kiên cường lên nha."
Lâm Ân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận