Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 520: Thị Nguyên Trùng Ký Sinh!!!

Chương 520: Thị Nguyên Trùng Ký Sinh!!!
Lâm Ân bình tĩnh ngẩng đầu, cẩn thận quan sát gương mặt của đối phương một chút, ngay sau đó, lại lấy ra một cái đèn pin nhỏ, kéo mí mắt của bệnh nhân này ra, bày ra tư thế trịnh trọng mà tỉ mỉ soi vào bên trong.
"Bước đầu xem xét, bên trong không có vấn đề gì quá lớn, có vẻ như anh chỉ mệt nhọc quá độ, lại cộng thêm một chút dinh dưỡng không đầy đủ khiến cho bộ phận mắt bị lây nhiễm mà thôi, tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh, qua vài ngày là ổn rồi."
Đa Nhãn Ma kia lập tức buông lỏng một hơi, nói: "Vậy sao? Vậy thì tốt quá, chỉ cần không phải bệnh nan y, tôi cũng có thể yên tâm rồi..."
【 đinh! Ngươi phát động thuật chẩn đoán ngẫu nhiên! 】
【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật ác tính trong cơ thể mục tiêu: Thị nguyên trùng ký sinh (trung kỳ)】
【 Thị nguyên trùng ký sinh (trung kỳ)】: là loại bệnh tật ác tính thường xuyên xuất hiện trên người nhóm sinh vật Đa Nhãn Ma và Nhãn Ma, tính ẩn giấu cực cao, một khi bị phát hiện, thường đã bước vào giai đoạn cuối, hết thuốc chữa rồi. Sau khi bị lây nhiễm bệnh tật này, ấu trùng của Thị nguyên trùng sẽ ký sinh vào sườn bên trong nhãn cầu của mục tiêu. Chúng nó sẽ thông qua quá trình không ngừng hấp thu dinh dưỡng và tinh thần lực của mục tiêu để duy trì sự sống cho mình, một khi căn bệnh này đi tới giai đoạn cuối, mục tiêu sẽ bị thị nguyên trùng ảnh hưởng, làm trong mắt xuất hiện các loại ảo giác, cuối cùng rơi vào điên cuồng mà chết.
Lâm Ân: "..."
Đa Nhãn Ma kia thở nhẹ một hơi, đứng lên lấy thuốc, nói: "Bác sĩ, tôi đi trước đây, chúc mọi người làm ăn thịnh vượng, đại cát đại lợi."
"Chờ một chút." Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt lại, vươn tay ra ngăn cản.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Vừa rồi, tôi lại cẩn thận nhìn thêm một chút nữa cho anh. Ở nơi này, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"
Đa Nhãn Ma ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Ách... Tin tức tốt trước đi."
Lâm Ân mỉm cười, nâng kính mắt lên, nói: "Tin tức tốt là anh đã mắc bệnh nan y đúng như những gì anh vừa nói!"
Đa Nhãn Ma: "(? Д? )? !"
【 đinh! Giá trị tinh thần của Đa Nhãn Ma -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Đa Nhãn Ma -10】
Lâm Ân lập tức kéo tay gã tới, một năm một mười mà nói rõ chứng bệnh mình vừa chẩn đoán được cho đối phương nghe: "Tình huống rất phức tạp. Đúng là theo biểu hiện bên ngoài, bộ phận mắt của anh bị lây nhiễm bệnh bởi vì dinh dưỡng không đủ cộng thêm mệt nhọc quá độ, nhưng vấn đề càng sâu hơn là, chính đám thị nguyên trùng đã phá hủy hệ thống miễn dịch bên trong cơ thể anh, từ đó mới dẫn phát tình trạng lây nhiễm ra bên ngoài."
Đa Nhãn Ma kia run rẩy nói: "Chuyện này... Chuyện này..."
"Đây là một loại bệnh tật thường mắc phải của chủng tộc các anh, loại sinh vật thị nguyên trùng này thích nhất chính là ký sinh lên người những sinh vật có càng nhiều mắt càng tốt. Chúng nó sẽ sàn sạt sàn sạt gặm nhấm bên trong tròng mắt của anh, sau đó là hấp thu luôn cả đầu óc."
"Nhưng tin tức tốt là anh đã chẩn đoán chính xác từ sớm, xác suất sống sót khá lớn."
Đa Nhãn Ma lập tức theo bản năng mà thả lỏng cơ thể một chút, lại hỏi: "Vậy tin tức xấu là gì?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, vui tươi hớn hở nói: "Tin tức xấu là ngay trong khoảng thời gian hai người chúng ta đang blah blah nói chuyện phiếm này, thị nguyên trùng bên trong con mắt của anh đã nghe được tin tức, bắt đầu hành động rồi. Phỏng chừng là chúng nó muốn ăn luôn đầu óc của anh sớm hơn bình thường một chút, khiến cho bệnh tình của anh nặng thêm!"
Đa Nhãn Ma: "(ΩДΩ)!"
Không nói sớm!
Má nó sao cậu không nói sớm?
Đã biết như vậy mà cậu còn blah blah tán gẫu cùng tôi thời gian dài như vậy, là để làm gì hả?
Đa Nhãn Ma lập tức vươn tay tới, hối hả bắt được cổ tay Lâm Ân, khẩn khoản nói: "Có phải cậu có biện pháp xử lý chuyện này hay không? Bác sĩ! Có phải cậu nhất định có thể cứu được tôi hay không?"
Lâm Ân gật đầu, nâng chiếc kính một mắt lên, nhẹ nhàng nói: "An tâm đi, tôi luôn đối xử với bệnh nhân của mình như người thân ruột thịt, cho nên, một khi anh đã đến nơi này của tôi thì sống sót tuyệt không phải vấn đề, chỉ cần anh thả lỏng tâm trạng, đừng quá lo lắng là được."
Ngay sau đó, Lâm Ân lập tức vẫy vẫy tay với một tiểu y tá ở cách đó không xa, rồi ghé vào bên tai cô ấy thấp giọng nói vài câu.
Tiểu hộ sĩ kia lập tức ngạc nhiên hỏi: "Ai? Làm như vậy không sao chứ?"
Lâm Ân vung tay nói: "Cô cứ đi chuẩn bị đi."
Tiểu hộ sĩ kia lập tức gật đầu, rồi nhanh chóng xoay người đi về phía nhà kho.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Anh cứ nhắm mắt lại trước đã, thả lỏng đầu óc, cái gì cũng không cần nghĩ nữa, bởi vì anh càng khẩn trương, đám côn trùng ký sinh trong cơ thể anh lại càng hưng phấn, thậm chí chúng nó còn nhân cơ hội ấy mà hung hăng xâm phạm vào thân thể anh đó, anh có hiểu không?"
Đa Nhãn Ma kia vội vàng nhắm toàn bộ con mắt trên người mình xuống, dè dặt hỏi: "Sau đó thì sao? Tôi phải làm gì nữa?"
Lâm Ân liếc ánh mắt nhìn tiểu hộ sĩ đang cầm lang nha bổng rụt rè tiến tới phía sau lưng mình.
"Anh nên nghĩ tới những chuyện làm mình cảm thấy vui vẻ." Lâm Ân lại mở miệng trấn an cảm xúc của Đa Nhãn Ma.
Đa Nhãn Ma run rẩy nói: "Nhưng tôi chẳng có chuyện gì vui vẻ cả!"
Lâm Ân nhắm mắt nói: "Mục đích chủ yếu là để phân tán lực chú ý của anh thôi, nếu không có chuyện vui vẻ, anh cũng có thể nghĩ tới một chút chuyện không vui, ví dụ như chuyện mà người anh em tốt của anh lén lút pằng pằng pằng với cô vợ đẹp của anh chẳng hạn."
Đa Nhãn Ma có chút sửng sốt, chợt nói: "Về chuyện này, tôi lại có kinh nghiệm..."
Sau đó, gã lập tức dựa theo lời gợi chuyện của Lâm Ân, để suy nghĩ về vấn đề đó. Và quả nhiên, thứ cảm xúc khẩn trương kia đã nhanh chóng biến mất rồi, ngược lại, trong đầu gã đầy tức giận.
Nhìn thấy Đa Nhãn Ma nhắm mắt lại rồi “Ca ca ca” bắt đầu nghiến răng ken két, Lâm Ân thoáng đưa mắt về phía sau, ném cho tiểu hộ sĩ kia một ánh mắt kèm theo mệnh lệnh ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận