Dị Giới Dược Tề Sư

Chương 560: Hàng Chuyển Phát Nhanh!!!

Chương 560: Hàng Chuyển Phát Nhanh!!!
Miêu Miêu tò mò mở một bình ra, ngửi ngửi hai cái, sau đó say mê nói: "Bác sĩ ca ca, thứ này thật là thơm, lại thật là mát mẻ meo ô!"
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch lên, nói: "Đó là mật ong đấy, để nó phù hợp với khẩu vị của em hơn, anh đã bỏ vào bên trong một chút bạc hà mèo và mật ong."
Miêu Miêu mở to mắt nói: "Vậy ư?"
Lâm Ân nhanh chóng cất mấy bình dược tề miêu nương khác vào trong túi, chỉ chừa lại một bình, sau đó mỉm cười, làm ra một thủ thế “follow me” với Miêu Miêu.
Hắn cẩn thận dẫn Miêu Miêu đi vào một căn phòng, rồi mỉm cười mở bình dược tề kia ra, nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Miêu Miêu, đã chuẩn bị xong tinh thần để biến thành miêu nương chưa?"
Miêu Miêu ngẩng mặt lên, cái đuôi không ngừng đong đưa khua loạn, hạnh phúc nói: "Meo ô!"
Lâm Ân lập tức đặt bình dược tề trên tay mình vào tay Miêu Miêu, mỉm cười nói: "Vậy uống đi, thử một chút hiệu quả, có khả năng em sẽ ngủ một giấc, nhưng đừng lo lắng, chờ sau khi tỉnh ngủ, em sẽ phát hiện hết thảy đều thay đổi rồi."
Miêu Miêu dùng hai móng, cầm bình dược tề kia lên, lại dùng sức mà nghiêm túc gật đầu. Sau đó cô ấy nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút khẩn trương hé miệng ra, lại dùng lực nhắm chặt hai mắt xuống, “Ừng ực ừng ực” trực tiếp uống một ngụm cạn sạch thứ dược tề ngọt ngào kia.
Cứ như vậy, hương vị vô cùng ngọt ngào, lại mang theo một chút cảm giác mát mẻ của bạc hà mèo làm người ta cực kỳ thoải mái dễ chịu đã trôi xuống cổ họng.
Cô ấy lau khóe miệng, cảm kích mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ân, trong ánh mắt đầy những vì sao lấp lánh.
"Bác sĩ ca ca, có phải… có phải sau khi uống xong, em sẽ biến thành hình dạng mà ca ca thích không?"
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, nói: "Miêu Miêu, em đừng dùng sức nhấn mạnh vấn đề anh có thích hay không nữa, nói như vậy sẽ làm anh có cảm giác cực kỳ tội lỗi đó."
Miêu Miêu chớp chớp mắt.
Cô ấy không nói gì thêm, mà lạch cạch lạch cạch chạy tới, ôm lấy chân Lâm Ân, rồi dán gương mặt của mình lên đùi hắn, trên mặt đầy vẻ an tâm và hạnh phúc.
"Nhưng… Miêu Miêu thật sự muốn cám ơn anh, vô cùng cám ơn anh! Từ trước đến nay, thời gian lâu như vậy rồi nhưng ngoại trừ mẹ, anh là người đối xử tốt nhất với Miêu Miêu meo ô."
"Khi Miêu Miêu vẫn còn là một chú mèo nhỏ, mẹ chỉ trông thấy Miêu Miêu một lần đã cho Miêu Miêu đồ ăn, mà ca ca cũng chỉ gặp gỡ Miêu Miêu một lần, lại tốt bụng tới trợ giúp Miêu Miêu như vậy."
"Anh và mẹ rất giống nhau, đều là những người cực kỳ tốt, cực kỳ tốt đó."
"Cho nên…"
Cô ấy nói đến đây, lại ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa chan chờ mong và hi vọng.
"Về sau Miêu Miêu cũng sẽ coi anh là người thân cận nhất của mình, để anh trở thành bảo vật trân quý nhất trong lòng Miêu Miêu!"
Cho nên Miêu Miêu mới muốn biến thành dáng vẻ ca ca thích, bởi vì chỉ có làm như vậy, Miêu Miêu mới có thể làm cho ca ca vui vẻ, dù bị coi là một con thú cưng cũng chẳng sao, bởi vì không cần biết là một con người hay là một con vật, Miêu Miêu cũng sẽ cố gắng làm cho ca ca vui.
Lâm Ân ngồi xổm xuống dưới, xoa xoa đầu cô ấy, lập tức mở miệng nói: "Được rồi, em đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ một giấc đi, chờ tỉnh lại hãy nói, đã biết chưa?"
Miêu Miêu dùng sức gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vươn đôi tay về phía Lâm Ân.
Lâm Ân dở khóc dở cười, đành phải ôm lấy cô bé giống như ôm một con mèo, sau đó đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận lại.
"Em cứ an tâm ngủ đi, nơi này rất an toàn, chờ đến buổi tối anh lại qua đón em, nhớ phải ngoan nhé."
Miêu Miêu nháy mắt, rất ngoan ngoãn nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy khát khao. Cô bé cứ một mực dõi theo bóng dáng của thiếu niên ấy, cho đến lúc hắn biến mất, cũng nhìn thấy cánh cửa bên ngoài được hắn nhẹ nhàng đóng lại.
Đôi mắt dần trở nên nhẹ nhàng, dường như bên trong còn có một làn nước mỏng manh vừa tuôn ra.
"Thực xin lỗi, ca ca. Đã gây phiền toái cho anh rồi." Cô ấy chậm rãi thấp giọng nói.
Phải biết rằng, Miêu Miêu đột ngột đưa ra yêu cầu thay đổi hình dạng bên ngoài của mình như vậy, là vì cô ấy thực sự rất sợ hãi, sợ hãi ca ca nhìn thấy hình dạng chân chính của bản thân mình, thứ ở bên dưới bộ túi da này.
Cô ấy cũng biết, có lẽ ca ca sẽ không để ý đến chuyện này đâu, nhưng cô ấy vẫn không muốn cho ca ca nhìn thấy nó.
Cô ấy có chút kinh ngạc nhìn vào chiếc gương được gắn trên vách tường bên cạnh, nhìn thẳng vào gương mặt loài chó đã làm thức tỉnh toàn bộ những ký ức đã bị lãng quên của mình.
Hồi lâu sau, dường như Miêu Miêu đã hạ được quyết tâm, chỉ thấy cô bé hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, vươn móng vuốt tới, chậm rãi túm vào lớp da trên gáy mình.
Cùng với âm thanh xé rách vang lên…
Sọat ——
Sọat——
Cô ấy vừa dùng sức xé rách bộ túi da tội ác trên người mình, trong lòng cố nén thứ cảm giác đau đớn lạnh như băng kia.
Đôi mắt Miêu Miêu khẽ nhúc nhích, dựa vào sự trợ giúp của máu thịt và cuồng loạn, cô ấy một mực kiên định nhìn thẳng vào hình dạng vặn vẹo xấu xí của mình.
Cô ấy sẽ không tiếp tục sợ hãi bản thân nữa.
Cùng lúc đó, trong hư không, một con sinh vật có hình dạng kỳ quái, nhìn khá giống phiên bản kết hợp giữa rùa và chiết dược thú loại nhỏ, đang cõng trên lưng mình một cái túi to to, nhanh chóng tiến thẳng về vị trí đã được chỉ định bên trong thành Hắc Dạ.
Sinh vật này nhanh như một tia chớp, nó một mực tung hoành ngang dọc, vô pháp vô thiên.
Tại thời điểm Lâm Ân vừa mới trở về căn phòng của mình bên trong khách sạn mang phong cách Punk Rock kia, thứ sinh vật kỳ quái ấy lập tức “Oanh” một tiếng đã phá tan không gian, trực tiếp chui thẳng vào phòng ngủ của hắn.
"Chủ nhân cũ—— ngươi —— "
"Mau —— chuyển—— "
"Đến —— "
Nghẹn suốt mười phút, dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Lâm Ân, con Quy Vương kia há miệng nói.
"…"
Bên trong khách sạn, Lâm Ân trừng lớn hai mắt, nhìn con sinh vật lạ thường này, từ trên xuống dưới một cái. Mãi sau đó, hắn cũng nhớ ra, nó chính là nhân viên chuyển phát nhanh từng được hắn hàn lại lúc còn ở bên trong hẻm Du Hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận