Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1261. Ba sông giao thoa, Lục Trường Sinh hai tay nắm sông lớn, sóng dâng vạn trượng, sức mạnh khổng lồ kinh sợ thiên hạ! (2)



Chương 1261. Ba sông giao thoa, Lục Trường Sinh hai tay nắm sông lớn, sóng dâng vạn trượng, sức mạnh khổng lồ kinh sợ thiên hạ! (2)




Linh cảm trong đầu hắn không ngừng tuôn trào.
Kích động!
Hưng phấn!
Dù Lục Trường Sinh rất trấn định, nhưng hiện tại hắn cũng không thể áp chế sự hưng phấn trong nội tâm
Manh mối!
Đây chính là manh mối Hồng Trần Tiên!
Mười sáu chữ này rất dễ giải nghĩa.
Ít nhất bốn chữ “Ba sông giao thoa” này rất dễ giải nghĩa.
Nó rõ ràng muốn ám chỉ một vị trí.
“Âu Phục Xuân, thần triều Văn Hoa có chỗ nào là nơi giao thoa của ba dòng sông?”
Lục Trường Sinh trực tiếp hỏi.
“Có!”
“Nơi ba sông giao thoa hẳn là bên ngoài thành Thiên Thủy.”
“Bên ngoài thành Thiên Thủy, ba dòng sông lớn giao thoa, sau đó cùng nhau đổ ra biển rộng.”
“Thế nhưng, ta từng đi đên thành Thiên Thủy, nơi ba sông giao thoa, vào lúc cùng đường ta cũng muốn đi tìm cơ duyên nhưng kết quả không thu được gì.”
Âu Phục Xuân nói cặn kẽ.
Mười sau chữ này, ý tứ rất đơn giản, sao hắn có thể bỏ qua?
Chỉ tiếc, Âu Phục Xuân không thu hoạch được gì.
Nhưng không có nghĩa là Lục Trường Sinh cũng không thu hoạch được gì.
“Thành Thiên Thủy…”
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Âu Phục Xuân, lập tức nói: “Vậy ngươi cùng lục mỗ đi tới thành Thiên Thủy.”
Lục Trường Sinh không thể bỏ mặc Âu Phục Xuân ở nơi này.
Nhỡ đâu Âu Phục Xuân chết thì sao?
Hiện tại Âu Phục Xuân là hậu nhân duy nhất của gia tộc Âu thị.
Ai biết gia tộc Âu thị còn nắm giữ manh mối và tin tức nào về Hồng Trần Tiên?
Tóm lại, lưu lại Âu Phục Xuân là chuyện tất yếu.
Bởi vậy, Âu Phục Xuân không thể chết được.
Nhưng hiện tại rất nhiều người đang đuổi giết Âu Phục Xuân.
Lục Trường Sinh không muốn để Âu Phục Xuân chết, vậy chỉ có thể dẫn theo Âu Phục Xuân.
Vì thế, Lục Trường Sinh trực tiếp “vác theo” Âu Phục Xuân, hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất tại phía chân trời.

Thành Thiên Thủy, nơi ba sông giao thoa.
Lục Trường Sinh còn chưa tới thành Thiên Thủy, những hắn đã cách thành Thiên Thủy không xa.
Từ đằng xa, hắn dường như có thể nhìn thấy tường thành Thiên Thủy đang ẩn hiện.
Lục Trường Sinh và Âu Phục Xuân đều ngồi xe ngựa.
Hiện tại đã qua hai tháng.
Âu Phục Xuân từng có thương tích, nhưng thời gian hai tháng đủ để hắn dưỡi thương, chữa lành thân thể.
Thời gian hai tháng này, Lục Trường Sinh và Âu Phục Xuân không phải thuận buồm xuôi gió.
Ngược lại, trong thời gian này hai người gặp phải rất nhiều lần trở ngại, ám sát, đánh lén, vân vân.
Tóm lại, đủ loại người, nghĩ đủ loại cách để diệt trừ Lục Trường Sinh và Âu Phục Xuân.
Chỉ tiếc, chỉ cần người đã động thủ, tất cả bị Lục Trường Sinh chém.
Trong đó có một ít cường giả đúc thành căn cơ Thần Thể.
Nhiều người chết như vậy, Lục Trường Sinh cũng dần truyền ra một ít thanh danh.
Rất nhiều người biết, Âu Phục Xuân rơi vào tay một cường giả đứng đầu tên là “Lục Trường Sinh”.
Sau khi tin tức truyền ra, rất ít người dám ngáng đường.
Lục Trường Sinh đã gần nửa tháng chưa thấy ai đến chặn đường.
Mà hiện tại khi sắp đến thành Thiên Thủy, Lục Trường Sinh lại lần nữa gặp dược người chặn đường.
Tuy nhiên, người chặn đường lần này khá đặc biệt.
“Dừng.”
Lục Trường Sinh dừng xe ngựa.
Hắn không có vén màn xe ngựa, nhưng Lục Trường Sinh vẫn biết rõ mười mươi tình hình bên ngoài.
Người chặn đường không nhiều, thậm chí còn khá ít.
Bởi vì, chỉ có một người!
“Hãy xưng tên ra! Đừng để đến khi chết trong tay Lục mỗ, trở thành hồn ma vô danh!”
Giọng nói của Lục Trường Sinh truyền ra từ xe ngựa.
Người bên ngoài xe ngựa toàn thân áo đen, dáng người khôi ngô, khí tức lạnh nhạt.
“Ta không đến để chặn đường, chỉ muốn thông báo một chuyện.”
“Âu Phục Xuân, đừng tiến về phía trước.”
“Nếu tiếp tục đi, thành Thiên Thủy chính là nơi táng thân của các ngươi!”
Hiện tại, thành Thiên Thủy, hoặc là nơi ba sông giao thoa, sớm đã đặt sẵn thiên la địa võng, một khi các ngươi tiến vào thành Thiên Thủy sẽ trở thành xá trong chậu.”
“Thay đổi tuyến đường đi, đây là của sinh duy nhất của các ngươi.”
Người áo đen nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
“Từ từ, các hạ rốt cuộc là ai?”
Người đang nói chính là Âu Phục Xuân.
Hắn không biết nam tử áo đen này.
Nhưng đối phương hiển nhiên có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.
“Ta?”
“Ta họ Mông. Nếu không phải tiểu muội đau khổ cầu xin, ta sẽ không cứu ngươi.”
“Từ hôm nay về sau, Âu Phục Xuân, ngươi và tiểu muội không còn quan hệ!”
Giọng điệu người áo đen rất kiên quyết.
Mà hiển nhiên Âu Phục Xuân đã nghĩ tới gì.
“Họ Mông… là nàng?”
Âu Phục Xuân nghĩ tới.
Vẻ mặt hắn hơi ảm đạm, dường như lại chứa đau thương.
Nhưng hắn bất lực.
“Lục tiên sinh, đều do ta liên lụy ngài.”
“Họ Mông này… Hơn nửa lời hắn nói là thật, chỉ sợ thành Thiên Thủy đã tụ tập rất nhiều cao thủ, tất cả chỉ chờ chúng ta tự chui đầu vào rọ.”
“Nếu không, chúng ta… thay đổi tuyến đường?”
Âu Phục Xuân cẩn thận đề nghị.
“Thay đổi tuyến đường?”
“Nơi ba sông giao thoa ngay bên ngoài thành Thiên Thủy, dù thay đổi tuyến đường vẫn phải đi nơi ba sông giao thoa.”
“Kẻ thù của ngươi không ngu, hiển nhiên bọn họ đã đoán trước mục tiêu của chúng ta là nơi ba sông giao thoa, chỉ sợ đã sớm bố trí trước.”
“Trừ khi, chúng ta không đi nơi ba sông giao thoa, nhưng căn bản đó là điều không thể….”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Đã tới gần trong gang tấc, sao hắn có thể không đi?
“Không cần vào thành, trực tiếp đi nơi ba sông giao thoa!”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Biết rõ núi có hổ, vẫn đi về nơi có hổ!
Tuy nhiên, mọi người còn chưa biết được.
“Hổ” này là Lục Trường Sinh hắn, chứ không phải những người khác.
Lục Trường Sinh mới là “hổ” chân chính.
“A…”
“Lục tiền bối, thật sự đi?”
Âu Phục Xuân nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Lục Trường Sinh, bỗng nhiên cắn răng, biết được lựa chọn của Lục Trường Sinh.
“Đi!”
Ngay sau đó, Âu Phục Xuân cũng không tiếp tục do dự, trực tiếp thúc xe ngựa, vòng qua thành Thiên Thủy.
Một màn này thật ra đã bị từng tia ánh mắt trong thành Thiên Thủy quan sát.
“Bọn họ đi rồi, vòng qua thành.”
“Bọn họ đi thật sao?”
“Do họ Mông…phá hủy chuyện của chúng ta!”
“Hừ, bọn họ hẳn sẽ không từ bỏ mục đích, nhìn thử có phải đi đường vòng đến nơi ba sông giao thoa hay không?” Hết chương 1261.



Bạn cần đăng nhập để bình luận