Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1287. Mười một năm, Lục Trường Sinh quay về Giới Hải! (2)



Chương 1287. Mười một năm, Lục Trường Sinh quay về Giới Hải! (2)




Nói thật, Lục Trường Sinh vốn không quá cần loại bảo vật này, lấy tới cũng không có tác dụng gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ Âu Phục Xuân có chuyện muốn cầu xin hắn, đây là thù lao.
Tuy hắn không quá sẽ sử dụng thần vật truyền thừa như vậy, nhưng hắn cần phải phân tích.
Nếu có thể phân tích món thần vật truyền thừa này, chắc chắn tiến độ Hồng Trần Tiên Đạo của Lục Trường Sinh sẽ tăng lên.
Hồng Trần Tiên, chỉ có phân tích mới có thể không ngừng tăng cảnh giới lên.
Mà càng phân tích bảo vật quý hiếm, kỳ lạ hoặc lực lượng, hoặc quy tắc hiếm thấy, cảnh giới Hồng Trần Tiên của Lục Trường Sinh có thể tăng lên nhanh hơn.
“Cảm ơn Lục tiên sinh đã thành toàn!”
Âu Phục Xuân có vẻ rất vui mừng.
Cuối cùng, cuối cùng hắn cũng có thể tới Giới Hải, chứ không cần “khốn thủ” trong Côn Ngô giới nữa rồi.
Côn Ngô giới vừa bảo vệ dân bản xứ ở trong Côn Ngô giới, nhưng cũng giam cầm người ở nơi đây.
Chỉ cần có thể rời đi, hơn nữa bảo đảm an toàn, chắc chắn rất nhiều người trong Côn Ngô giới đều sẽ không từ chối.
Nhưng quá khó để có thể tìm thấy người mình hoàn toàn tin tưởng trong biển người.
Cũng chỉ Âu Phục Xuân rất tin tưởng Lục Trường Sinh.
“Ngươi cần phải chờ một chút thời gian.”
“Có lẽ là mấy tháng, có lẽ là một năm, hai năm.”
“Nhưng trong vòng mấy năm, chắc hẳn Lục mỗ sẽ rời khỏi Côn Ngô giới, đến lúc đó sẽ dẫn theo ngươi.”
Lục Trường Sinh chậm rãi lên tiếng.
Hắn không hứa hẹn thời gian cụ thể.
Dù sao gì một chốc một lát Lục Trường Sinh vẫn chưa muốn rời khỏi Côn Ngô giới.
Hắn cần phải nắm chắc “cơ duyên” trong Côn Ngô giới.
“Vâng, Lục tiên sinh, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”
Âu Phục Xuân cáo từ rời đi.
Đôi mắt Lục Trường Sinh hơi híp lại.
Hắn đang sắp xếp lại những thứ hiện giờ hắn cần trong Côn Ngô giới trong đầu.
Thứ quan trọng nhất hẳn là thần vật!
Hắn cần phải cướp đoạt thần vật.
Ít nhất, hầu hết thần vật trong Côn Ngô giới đều phải đưa vào trong tay hắn.
Ngày xưa không có người tu hành của Giới Hải nào dám to gan như thế.
Bởi vì người tu hành Giới Hải có thể đi vào Côn Ngô giới đều chỉ là Cực Cảnh mà thôi.
Người nào có thể khống chế một thần triều cơ chứ?
Người nào có thể đối kháng toàn bộ Côn Ngô giới cơ chứ?
Dù là cường giả Cực Cảnh kỳ tài ngút trời, thần vật trần quốc của Côn Ngô giới cũng có thể dễ dàng trấn sát.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Hắn vừa khống chế được hoàng thất thần triều Văn Hoa, vừa có thể đối kháng với toàn bộ Côn Ngô giới.
Vì thế, Lục Trường Sinh đứng dậy rồi đích thân đi tìm hoàng đế thần triều Văn Hoa.
“Lục tiên sinh.”
Sau khi nhìn thấy Lục Trường Sinh, hoàng đế thần triều Văn Hoa lập tức hoảng sợ, trong lòng có hơi lo lắng.
Trong tình huống bình thường, Lục Trường Sinh sẽ không tới tìm hắn.
Nhưng bây giờ Lục Trường Sinh lại đích thân tới đây.
Chẳng lẽ có chuyện lớn gì sắp xảy ra à?
Lục Trường Sinh lập tức ngồi trên ghế vua.
Nét mặt của hoàng đế không hề thay đổi, ngược lại còn cung kính đứng một bên lắng nghe.
Lục Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Hoàng đế, Lục mỗ hy vọng ngươi dùng danh nghĩa của thần triều Văn Hoa, làm các thần triều lớn lấy thần vật tồn kho ra.”
“Hãy nhớ, là toàn bộ thần vật!”
“Nếu không giao hoặc lựa chọn giấu giếm, giao thiếu, vậy thì Lục mỗ sẽ đích thân tới đó một chuyến!”
“Đến lúc đó, nếu thiếu đi một vài thần triều hoặc thế lực, hy vọng hoàng đế hãy chuẩn bị sớm để tiếp quản.”
Lời nói của Lục Trường Sinh là thông báo và mệnh lệnh, chứ không phải thương lượng.
Nội tâm hoàng đế chấn động.
Hắn hiểu quá rõ ý của Lục Trường Sinh.
Đây là ép các thần triều khác “cống nộp”.
Chuyện này đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.
Tuy thần triều Văn Hoa cường thế, nhưng cũng không cường thế đến nỗi làm những thần triều khác “cống nộp”.
Thậm chí còn có một vài thần triều không thua gì thần triều Văn Hoa.
Toàn bộ Côn Ngô giới không chỉ có mỗi thần triều Văn Hoa và thần triều Đại Càn, có rất nhiều thần triều to nhỏ.
Lục Trường Sinh lười một mình mình chậm rãi tìm tới.
Lợi dụng sức ảnh hưởng của thần triều Văn Hoa là đủ rồi.
Nếu thật sự có thần triều muốn chống cự.
Đến lúc đó hắn lại ra tay sau.
Thậm chí Lục Trường Sinh đã định tiêu diệt một hai thần triều để “kinh sợ”.
Cũng không biết thần triều nào sẽ “tự tìm đường chết.”
“Vâng thưa Lục tiên sinh.”
Hoàng đế biết, Côn Ngô giới lại sắp xảy ra gió tanh mưa máu.
Nhưng hắn cũng chẳng làm được gì.
Có điều, nghĩ lại thì đây có phải là một cơ hội của thần triều Văn Hoa hay không?
Vì thế, hoàng đế gửi “yêu cầu” cho các thần triều lớn dựa theo ý của Lục Trường Sinh.
Toàn bộ Côn Ngô giới lập tức xuất hiện một trận sóng to gió lớn.
“Thần triều Văn Hoa muốn làm gì đây? Thế mà lại yêu cầu chúng ta lấy thần vật ra, thế không phải tiến công à? Huống hồ, dù là tiến cống, cũng không có lý gì bắt chúng ta giao tất cả thần vật ra.”
“Hừ, đừng nói là thần triều Văn Hoa của bây giờ, dù là thần triều Văn Hoa thời kỳ cường thịnh huy hoàng nhất cũng không có tư cách bắt chúng ta giao ra tất cả thần vật.”
“Lần này, tuy thần triều Văn Hoa phát công văn chính thức với Côn Ngô giới. Chậc, thần triều Văn Hoa đang phát điên gì thế?”
“Hử? Thần triều Văn Hoa lại còn ra kỳ hạn cuối cùng? Nếu không giao hoặc giao thiếu thần vật sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Thế ta muốn hỏi, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào? Chẳng lẽ thần triều Văn Hoa còn có thể hưng đại quân, tiêu diệt hết nhiều thần triều như vậy à?”
Mấy thần triều nhận được tin này quả thật không thể tin được.
Nhưng đây lại là sự thật.
Thần triều Văn Hoa giống như điên rồi vậy.
Nhưng cũng có rất nhiều thần triều đang điều tra lý do vì sao thần triều Văn Hoa lại có nắm chắc như vậy?

Mà thần triều Văn Hoa cũng không giấu giếm, tản tin tức về Lục Trường Sinh ra ngoài.
Còn về việc những thần triều đó có tin hay không thì không phải chuyện thần triều Văn Hoa có thể quản.

Thời gian chậm rãi trôi đi.
Khi kỳ hạn cuối cùng trong “thông điệp” của thần triều Văn Hoa đến, toàn bộ Côn Ngô giới lại trở nên yên tĩnh. Hết chương 1287.



Bạn cần đăng nhập để bình luận