Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1507: Lục Trường Sinh như thể trở về Giới Hải, lấy sức một mình đại chiến mười ba vị Đại Tiên! (2)

Không Nguyên Đại Tiên tâm niệm vừa động.
Tiên trận thôi động trong nháy mắt.
“Ầm ầm.”
Tiên trận thôi động, áp lực kinh khủng từ bốn phương tám hướng lập tức quét về phía Lục Trường Sinh.
Cùng lúc đó, mười ba vị Đại Tiên không hề do dự, trực tiếp phóng xuất ra Thần Thông.
Bọn hắn cũng sẽ không để ý một chọi một công bằng gì hết.
Đây là trận chiến sinh tử, lấy đâu ra công bằng?
Mười ba vị Đại Tiên chính là mười ba loại Thần Thông.
Toàn bộ đánh về phía Lục Trường Sinh.
Đất trời lập tức biến sắc.
Thậm chí ngay cả hư không cũng phá toái.
Mười ba vị Đại Tiên phóng xuất ra mười ba loại Thần Thông thiên bẩm là cảnh tượng khủng khiếp nhường nào?
Công kích như vậy đừng nói Chân Tiên, dù là Xích Nguyệt Đại Tiên tái sinh mà không có đạo tràng hỗ trợ thì tuyệt đối cũng không ngăn cản được.
Mười ba loại Thần Thông kinh khủng trước mắt bao người, hung hăng đánh lên người Lục Trường Sinh.
Mà Lục Trường Sinh giống như không có bất cứ sức lực nào để ngăn cản.
Bị Thần Thông khủng bố xé nát trong nháy mắt, triệt để chôn vùi.
Nhất thời, chúng Tiên ngỡ ngàng nhìn nhau.
“Thế là chết rồi?”
Chúng Tiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lục Trường Sinh tỏ vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, còn khiến bọn hắn vô cùng kiêng dè.
Sợ hắn có điểm gì đó để trông cậy.
Nhưng cuối cùng lại thế này?
Một loạt Thần Thông tấn công, trong nháy mắt hắn đã bị đánh thành bột mịn.
Chết tới không thể chết lại nữa.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cảnh này.
Mười ba vị Đại Tiên, đội hình như vậy có thể coi là khủng bố.
Với đội hình khủng bố như vậy, có vẻ như tiêu diệt một vị Chân Tiên cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Thế nhưng quá mức quỷ dị.
Trong lòng mười ba vị Đại Tiên cũng nảy sinh cảm giác khác thường.
Có phải quá dễ dàng hay không?
Dù Lục Trường Sinh chỉ là Chân Tiên.
Nhưng Chân Tiên nếu không có gì trông cậy lại dám lao ra giằng co với mười ba vị Đại Tiên như bọn hắn sao?
Đó chính là chịu chết!
Không có Chân Tiên nào lại ngu xuẩn như vậy.
Mà Lục Trường Sinh chết quá dễ dàng, cũng quá nhanh, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
“Không thích hợp.”
“Lục Trường Sinh có lẽ vẫn chưa chết…”
Đúng lúc này, Không Nguyên Đại Tiên đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc không gì sánh được.
“Chưa chết?”
“Không Nguyên Đại Tiên, không thể đâu? Không phải chúng ta vừa mới tận mắt thấy Lục Trường Sinh bị Thần Thông của chúng ta đánh nổ sao? Sao có thể sống được?”
“Không sai, nếu Lục Trường Sinh chưa chết vậy hắn đang ở đâu?”
“Chuyện này không có khả năng…”
Rất nhiều Đại Tiên đều dõi mắt nhìn về phía Không Nguyên Đại Tiên.
Bọn hắn vốn không hề cảm ứng được Lục Trường Sinh.
Sao có chuyện đối phương vẫn chưa chết?
Sắc mặt Không Nguyên Đại Tiên cũng rất khó coi.
Ánh mắt của hắn càn quét xung quanh, trầm giọng nói: “Các ngươi nhìn kỹ lại xem, nơi này có phải thành Xích Nguyệt không?”
Lời này vừa nói ra, đám Đại Tiên ngơ ngác nhìn nhau.
“Có ý gì?”
“Nơi này không phải thành Xích Nguyệt thì có thể là nơi nào nữa?”
“Không Nguyên Đại Tiên, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Đối với thành Xích Nguyệt những Tiên Nhân này tất nhiên đều biết rõ.
Dù sao bọn hắn mới từ thành Xích Nguyệt rời đi chưa bao lâu.
Không thể có chuyện ngay cả thành Xích Nguyệt cũng không nhận ra được.
Không Nguyên Đại Tiên cũng không muốn nói nhiều.
Hắn trực tiếp vung tay lên.
“Rầm.”
Cả tòa thành Xích Nguyệt lập tức ầm ầm rung chuyển, phảng phất như sắp sụp đổ.
Vô số người đều bị mạnh mẽ “xóa bỏ”.
Thế nhưng dưới dao động vô hình đã khiến thành Xích Nguyệt vừa biến thành phế tích lại lần nữa khôi phục như cũ.
Mà trong hư không lại có thêm một bóng người.
Rõ ràng là Lục Trường Sinh!
“Trường Sinh Chân Tiên, hắn thật sự chưa chết?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao thành Xích Nguyệt lại khôi phục rồi?”
“Chuyện này… Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Đám Đại Tiên này đều rất khiếp sợ.
Kỳ thực bọn hắn đã mơ hồ đoán được.
Dù sao bọn hắn đều là Đại Tiên có kiến thức rộng rãi.
Tình cảnh này còn có gì không rõ sao?
Huyễn cảnh!
Bọn hắn không biết đã rơi vào huyễn cảnh lúc nào không hay.
“Hay cho một cái huyễn cảnh!”
“Trường Sinh Chân Tiên, đúng là đã khinh thường ngươi rồi.”
“Chúng ta rơi vào huyễn cảnh từ lúc nào? Để ta nghĩ lại xem, hẳn là từ giây phút bước vào thành Xích Nguyệt thực ra chúng ta đã trúng phải huyễn cảnh đúng không?”
“Không, không phải từ lúc bước vào thành Xích Nguyệt, mà là lúc chúng ta chuẩn bị dùng Tiên trận phong tỏa thành Xích Nguyệt. Hoặc là nói, cảnh đạo tràng Xích Nguyệt sụp đổ thực ra chính là huyễn cảnh!”
Không Nguyên Đại Tiên rốt cục suy nghĩ minh bạch.
Nhưng biết càng nhiều, trong lòng của hắn lại càng nặng nề.
Huyễn thuật đáng sợ như vậy đã có thể xưng là Thần Thông.
Bọn hắn chính là Đại Tiên.
Hơn nữa còn là mười ba vị Đại Tiên, vậy mà trong bất tri bất giác đều bị kéo vào huyễn cảnh nhưng lại không nhận ra.
Đây là chuyện đáng sợ nhường nào?
“Cái gì, thật sự là huyễn cảnh ư?”
Trong lòng đám Đại Tiên đều cảm thấy chấn động.
Dù bọn hắn đã có chút suy đoán.
Thế nhưng lúc thật sự xác định đây là huyễn cảnh, trong lòng bọn hắn lại dấy lên sóng to gió lớn.
Đường đường mười ba vị Đại Tiên.
Kết quả rơi vào huyễn cảnh mà không ai hay biết, hơn nữa còn là huyễn cảnh của một tên Chân Tiên.
Quả thực rất khủng bố.
Huyễn thuật của Chân Tiên đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng như vậy từ bao giờ.
Lục Trường Sinh lẳng lặng đứng giữa hư không.
Hắn bình tĩnh đáp: “Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng.”
“Huyễn cảnh cũng tốt, Thần Thông cũng được, đều như nhau thôi.”
“Quan trọng là các ngươi có thể tránh thoát huyễn cảnh hay không?’
Bóng người này tất nhiên không phải Lục Trường Sinh chân thực.
Thực ra Lục Trường Sinh vẫn đứng giữa hư không như cũ.
Mà mười ba vị Đại Tiên kia cũng ở trong hư không.
Chỉ là hiện tại ánh mắt mười ba vị Chân Tiên đều có vẻ hơi mê mang.
Bọn hắn đã bị Hư giới bao phủ, triệt để rơi vào Hư giới.
Kỳ thực cũng không tới mức mơ hồ như Không Nguyên Đại Tiên nói.
Lục Trường Sinh chỉ thi triển ra Hư giới ngay lúc mười ba vị Đại Tiên này đi vào thành Xích Nguyệt thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận