Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1597: Huyết mạch cấp Vương “Lâm” ước chiến Trường Sinh Tiên Quân, toàn bộ Tiên cung chấn động! (3)

Lục Trường Sinh đang phân tích cái lợi và hại giữa nhục thân Tiên tộc và nhục thân U tộc.
Nhục thân U tộc rất khác biệt.
Nhục thân U tộc không có hạt bất hủ.
Nhục thân U tộc có thể tăng cường tự thân một cách toàn diện.
Dùng tất cả khả năng tăng cường nhục thân.
Danh xưng lấy sức chứng đạo.
Như vậy Lục Trường Sinh có thể đảm bảo hạt nhục thân bất hủ, sau đó dùng phương thức tu hành của U tộc để tu hành nhục thân hay không?
Sự thật chứng minh, điều này rất khó!
Dung hợp công pháp luôn rất khó khăn, càng đừng nói tới dung hợp hệ thống tu hành.
Bây giờ Lục Trường Sinh lại muốn dung hợp hệ thống tu hành.
Nhưng tu luyện nhục thân U tộc nhất định phải có thân phận U tộc.
Không phải U tộc thì tu luyện theo hệ thống tu hành của U tộc thế nào đây?
Không thể nào.
Có điều chuyện này không làm khó được Lục Trường Sinh.
Chẳng phải thân phận U tộc rất khó có được sao?
Lục Trường Sinh từng có một loại Võ Đạo gọi là Huyết Nhục Võ Đạo.
Huyết Nhục Võ Đạo của hắn không giống những tu hành kiểu nhục thân khác.
Hắn chỉ có thể cắn nuốt hết thảy, dung hợp hết thảy, chiếm cứ hết thảy.
Huyết nhục U tộc không thể thay mặt cho U tộc.
Nhưng huyết mạch cấp Vương nhất định là đại diện cho U tộc!
Vừa hay trong cơ thể “Khải” có huyết mạch cấp Vương.
Chỉ cần cướp đoạt huyết mạch cấp Vương trong cơ thể “Khải” để mình dùng, chẳng phải lúc đó tu hành nhục thân U tộc sẽ thuận lý thành chương sao?
Đương nhiên cách này cần ngộ tính khủng bố tới cực điểm.
Chỉ có chút sai lầm là có thể dẫn đến việc hai loại hệ thống xung đột.
Thậm chí thất bại trong gang tấc.
Mà ngộ tính của Lục Trường Sinh đã là đỉnh cấp ngộ tính.
Hết thảy điều kiện đều đã thỏa mãn.
“Như vậy bắt đầu thôi…”
Lục Trường Sinh không hề do dự nữa, lập tức bế quan, hơn nữa còn bế tử quan.
Bất cứ kẻ nào cũng không thể quấy rầy.
Bất cứ tin tức gì từ bên ngoài cũng không thể truyền vào động phủ.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Khi Khổ Hải Tiên Tôn tự mình tìm đến động phủ của Lục Trường Sinh, nhìn thấy cửa lớn động phủ đóng chặt, hắn trợn trừng mắt.
Sau lưng Khổ Hải Tiên Tôn còn có một số Tiên Tôn.
Những Tiên Tôn này không phải Thái Ất Tiên Tôn nhưng cũng là Kim Tiên Tiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh.
Thế nhưng bọn hắn thấy cảnh này cũng không nhịn được ngỡ ngàng.
“Tiểu tử này lại bế quan rồi?”
“Hơn nữa còn là bế tử quan?”
“Hắn sẽ không bế quan một nghìn sáu trăm năm đấy chứ?”
Khổ Hải Tiên Tôn đã có chút “chết lặng”.
Đây là lần thứ ba hắn tìm “đến nhà”.
Hai lần trước hắn không thông báo cho bất cứ kẻ nào mà đã tới cửa.
Kết quả chỉ thấy đối phương đã bế quan.
Nhưng hắn cũng không để ý.
Khổ Hải Tiên Tôn biết Lục Trường Sinh thích bế quan, chuyện này rất bình thường.
Hắn quyết định gửi tin tức cho Lục Trường Sinh.
Sau đó lại chờ thêm một chút.
Chờ lần thứ hai tới cửa, Lục Trường Sinh vẫn đang bế quan.
Đến lần thứ ba, Khổ Hải Tiên Tôn không ngồi yên được nữa.
Hắn gọi Kim Tiên Tiên Tôn phụ trách vùng này tới.
Một đoàn người nối đuôi nhau mà tới.
Đội hình lớn như vậy xuất hiện, dù sao Lục Trường Sinh cũng phải mời bọn họ vào động phủ chứ?
Vậy mà tới cửa lại thấy đối phương vẫn đang bế quan.
Hơn nữa sau khi Kim Tiên Tiên Tôn điều tra thì biết, chẳng ngờ Lục Trường Sinh đang bế tử quan.
Lúc này Khổ Hải Tiên Tôn cũng trợn tròn mắt.
Lục Trường Sinh bế tử quan rồi.
Hắn vẫn đang chờ tìm Lục Trường Sinh để “nói chuyện” đây, hắn muốn xem thử Lục Trường Sinh cần gì sau đó lại khuyên nhủ Lục Trường Sinh đừng “nằm im” trong động phủ nữa.
Vậy mà vẫn đến chậm.
“Lục Trường Sinh không thể đợi thêm một chút sao? Mới từ Hỗn Độn trở về đã bế tử quan ngay, hắn không chờ nổi đã muốn nằm im một nghìn sáu trăm năm à?”
Nếu đây là Thiên giới, với tính tình của Khổ Hải Tiên Tôn.
Chỉ sợ hắn sớm đã lật tung động phủ lên, lôi Lục Trường Sinh ra bằng được rồi.
Thế nhưng nơi này là chiến trường Thiên Ngoại.
Quy củ của nơi này do chính Đạo Tổ đặt ra.
Bất cứ kẻ nào cũng không thể tự tiện xông vào động phủ của người khác.
Dù Khổ Hải Tiên Tôn là Thái Ất Tiên Tôn thì cũng không dám phá vỡ quy củ Đạo Tổ đã đặt ra.
Nhưng nghĩ lại quả thực hắn có hơi cạn lời.
Hắn chưa kịp làm gì thì Lục Trường Sinh đã lại bế quan.
Với số tiên công mà Lục Trường Sinh đang có.
Nếu hắn muốn bế quan trong động phủ 1600 năm cũng không phải không thể.
Trừ khi chiến trường Thiên Ngoại gặp biến cố trọng đại nào đó.
Tới mức phải tuyên bố lệnh chiêu mộ cưỡng chế.
Chỉ có thể mới khiến tất cả Tiên Quân đều phải rời khỏi động phủ.
Dù đang bế tử quan cũng phải ra khỏi động phủ.
Nhưng giờ chiến trường Thiên Ngoại còn chưa tới tình trạng phải tuyên bố lệnh chiêu mộ cưỡng chế.
“Tốt, đi thôi.”
Cuối cùng Khổ Hải Tiên Tôn vẫn rời đi.
Hắn có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Thế nhưng chuyện đám người Khổ Hải Tiên Tôn ầm ĩ tiến về phía động phủ của Lục Trường Sinh, tất nhiên không thể che giấu được.
Tin tức rất nhanh truyền khắp.
“Các ngươi nghe gì chưa? Trường Sinh Tiên Quân đứng đầu bảng Tiêu Thăng vừa từ Hỗn Độn trở về đã bế tử quan đấy.”
“Cái gì, vừa trở về đã bế tử quan á?”
“Theo số tiên công trên bảng Tiêu Thăng, nếu Trường Sinh Tiên Quân muốn bế quan thì có thể trực tiếp bế quan một nghìn sáu trăm năm!”
“Nhưng mà… Bế quan lâu như vậy có ý nghĩa gì đâu?”
“Lần trước Trường Sinh Tiên Quân vừa tới chiến trường Thiên Ngoại đã bế quan suốt năm mươi năm, hắn thích bế quan thật đấy…”
“Ta cũng muốn có nhiều tiên công như vậy, có thể an toàn vượt qua một nghìn sáu trăm năm. Có điều Trường Sinh Tiên Quân tiền đồ rộng lớn, sao không dùng tiên công đổi lấy tài nguyên tu hành, tranh thủ sớm ngày thành tựu Kim Tiên Tiên Tôn mà lại một mực bế quan vậy nhỉ?” Rất nhiều Tiên Nhân đều không hiểu ra sao.
Tiên Nhân bế quan là chuyện bình thường.
Nhưng nhiều khi Tiên Nhân không phải chỉ dựa vào bế quan là tu vi sẽ tăng tiến.
Còn cần rất nhiều tài nguyên bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận