Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1609: Kỳ hạn mười năm đã tới! Trận chiến trong Hỗn Độn hết sức căng thẳng! (2)

Lục Trường Sinh lấy đâu ra nhiều tiên công như vậy?
Chỗ này đã vượt xa tiên công một vị Tiên Quân có thể có.
Thậm chí rất nhiều Tiên Tôn cũng không có nhiều tiên công như vậy.
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng đổi xong.
Tất cả là 600.000 tiên công!
Lục Trường Sinh đổi số vật tư bằng 600.000 tiên công.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Sao Lục Trường Sinh lại có 600.000 tiên công?
Vô số Tiên Nhân trong đại điện hối đoái đều rất khiếp sợ, mọi người đều xôn xao.
Nhưng bọn hắn biết, hệ thống tiên công sẽ không tính sai.
Chỉ sợ Lục Trường Sinh mới có thêm 500.000 tiên công thật.
Sau đó Lục Trường Sinh đem vật tư quay về động phủ.
Đồng thời lại bế quan một lần nữa.
Người trong đại điện hối đoái ngỡ ngàng nhìn nhau.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Khoảng mấy canh giờ sau, đột nhiên có Tiên Nhân nhận được tin tức quan trọng nào đó.
“Mau xem đi, có tin tức mới, là tin tức trọng đại đấy!”
“Trường Sinh Tiên Quân chính thức ước chiến với U tộc ‘Lâm’, hẹn mười năm sau quyết một trận sinh tử trong Hỗn Độn!”
“Đoàng.”
Tin tức này vừa tung ra, vô số Tiên Nhân đều trợn mắt há hốc mồm.
Tin tức này thật sự là quá chấn động.
“Không phải mười năm trước Trường Sinh Tiên Quân đã lỡ hẹn sao?”
Có Tiên Nhân cất tiếng hỏi.
“Đúng, mười năm trước Trường Sinh Tiên Quân đã lỡ hẹn, nhưng đó là vì Trường Sinh Tiên Quân đang bế tử quan, căn bản không có cách nào để thông báo cho hắn biết chuyện.”
“Kỳ hạn ước chiến mười năm trước đã qua từ lâu. Mà hiện giờ là Trường Sinh Tiên Quân chủ động ước chiến với U tộc ‘Lâm’, không biết đối phương liệu có nhận lời không?”
“Sao lại không nhận lời? Chắc chắn đối phương sẽ nhận lời! Dù còn tới mười năm nhưng trong quãng thời gian này chắc chắn Trường Sinh Tiên Quân sẽ liều mạng tăng cường thực lực. Nhưng chẳng lẽ ‘Lâm’ lại không tăng cường thực lực sao? Hắn chính là huyết mạch cấp Vương của U tộc đấy, càng về sau thực lực của “Lâm” sẽ càng mạnh.”
“Chỉ sợ Trường Sinh Tiên Quân vẫn không có phần thắng như cũ, thực lực của ‘Lâm’ hiện giờ cũng đã sánh ngang với Tiên Tôn càng không cần nói tới mười năm sau. Nếu muốn thắng, trừ khi mười năm sau Trường Sinh Tiên Quân có thể tấn thăng lên Kim Tiên Tiên Tôn!”
“Tấn thăng Tiên Tôn trong mười năm ư? Không có khả năng…”
“Không phải Tiên Tôn mà Trường Sinh Tiên Tôn còn chủ động ước chiến thì chẳng khác nào đi chịu chết.”
“Cuối cùng ta cũng biết vì sao hôm đó Trường Sinh Tiên Quân có thể đổi lấy vật tư trị giá sáu trăm nghìn tiên công tại đại điện hối đoái rồi, hẳn là vì hắn ước chiến với ‘Lâm’ nên Thiên Đình mới ban thưởng tiên công cho Trường Sinh Tiên Quân.”
“Thậm chí có thể Thiên Đình dùng một chút thủ đoạn ép buộc Trường Sinh Tiên Quân…”
Kỳ thực rất nhiều Tiên Nhân đều biết Lục Trường Sinh gặp phải áp lực lớn nhường nào.
Dưới loại áp lực này, tất cả mọi người đều biết Thiên Đình sẽ thế nào.
Đương nhiên Thiên Đình sẽ không thừa nhận.
Nhưng nhìn cách Thiên Đình cho Lục Trường Sinh rất nhiều tiên công là hiểu.
Có lẽ đây là một cách “bồi thường”.
Mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Về phần Lục Trường Sinh có thể thắng hay không?
Chuyện này gần như không có khả năng.
Lục Trường Sinh có thể nói là đi chịu chết.
Bên phía Tiên tộc đang xôn xao, bên phía U tộc cũng nhận được tin tức Thiên Đình truyền đi.
Đó là tin tức ước chiến công khai.
Hôm nay, thống lĩnh U tộc đi tới chỗ ở của “Lâm”.
“Lâm, Trường Sinh Tiên Quân xuất quan rồi, đồng thời hắn đưa ra lời hẹn ước chiến sau mười năm, ngươi có chấp nhận không?”
Thống lĩnh U tộc hỏi.
“Tách.”
“Lâm” mở bừng mắt.
“Mười năm?”
“Rốt cục hắn cũng chịu xuất quan.”
“Chấp nhận chứ, bất kể là mười năm hay trăm năm cũng đồng ý với hắn!”
“Khải đã chết thì hắn cũng phải chết!”
Giọng điệu “Lâm” lạnh như băng.
Đã mười năm trôi qua.
Hắn không ngừng càn quét Tiên tộc trong Hỗn Độn.
Khiến phòng tuyến của Tiên tộc liên tục lùi lại.
Rõ ràng cách làm này đã có tác dụng.
Chính vì hắn không ngừng càn quét Hỗn Độn nên bên phía Tiên tộc mới phải gánh chịu áp lực cực lớn.
Lần này Lục Trường Sinh xuất quan, thậm chí còn chủ động ước chiến, chỉ sợ cũng vì bị cao tầng Tiên tộc “ép buộc”.
Nhưng không quan trọng.
Ép buộc cũng tốt mà chủ động cũng được.
Đối với “Lâm” mà nói, tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là hắn sẽ giết chết Lục Trường Sinh.
Vậy là đủ rồi!
“Tốt, vậy trong mười năm này ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nói xong thống lĩnh U tộc quay người rời đi.
Hắn cũng không nói quá nhiều.
Dù có mười năm giảm xóc.
Nhưng trong vòng mười năm liệu có thể thay đổi bao nhiêu?
Hắn thấy Lục Trường Sinh chủ động ước chiến chẳng khác nào Thiên Đình đang chủ động nhận thua.
Chỉ là đẩy Lục Trường Sinh ra để dẹp yên lửa giận của “Lâm” mà thôi.
Chút mánh lới ấy mà.
Thế nhưng mánh lời này lại có tác dụng thật.
Hắn hiểu rõ “Lâm”. Chỉ cần giết được Lục Trường Sinh để báo thù cho “Khải”, thì “Lâm” sẽ không bận tâm tới chiến tranh giữa U tộc và Tiên tộc nữa.
Thời gian dần trôi.
Tiên tộc cuối cùng cũng nhận được hồi âm từ U tộc.
“Lâm” nhận lời.
Đồng thời, “Lâm” cũng dừng việc càn quét trong Hỗn Độn.
Chuyện này khiến cao tầng Tiên tộc nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng bọn hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Đường đường Tiên tộc, đường đường Thái Ất thế mà bị một tên U tộc nhỏ bé ép tới mức này.
Đúng là sỉ nhục!
Cuối cùng còn phải dựa vào một vị Tiên Quân như Lục Trường Sinh để giải quyết tình trạng khó xử của Tiên tộc.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này nên bọn hắn cũng bất lực.
Thế là tin tức nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
“Lâm” nhận lời ước chiến của Lục Trường Sinh.
Tâm trạng vô số Tiên Nhân đều rất phức tạp.
Có uể oải, có chờ mong, cũng có hưng phấn.
Thế nhưng trong lòng phần lớn Tiên Nhân kỳ thực đều biết rõ, từ giờ trở đi, quá nửa là Lục Trường Sinh đã thua trận chiến này rồi…
Đây là nỗi bi ai của toàn bộ Tiên tộc.
Có lẽ chỉ có kỳ tích mới có thể “cứu vớt” Tiên tộc, cứu vớt Trường Sinh Tiên Quân.
Lục Trường Sinh không biết sự bi ai của các vị Tiên Nhân, mà dù biết hắn cũng không để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận