Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1715: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh! (5)

“Ha ha ha, Thiên giới chúng ta sinh ra một vị chủ nhân Thế Giới, thực lực sánh ngang với cường giả Đăng Thần cửu giai, Thiên giới chúng ta được cứu rồi.”
“Ông trời cũng không bỏ rơi Thiên giới chúng ta!”
“Cách làm khi trước quả là chính xác, để càng nhiều người tiến vào Hỗn Độn tìm kiếm cơ duyên càng tốt, chỉ cần một người thành công thì Thiên giới cũng sẽ được cứu.”
Các vị Đạo Tổ hưng phấn và kích động không gì sánh được.
Bọn hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi.
Rốt cục chờ được Lục Trường Sinh, không phụ lòng tin của bọn hắn.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi quyết định giải quyết Thiên gia và U tộc thế nào đây?”
Bàn Tổ hỏi.
Dù sao hiện tại không chỉ có mình U tộc.
Mà còn có thêm một Thiên gia.
“Thiên gia tạm thời không cần để ý tới, lão tổ Đăng Thần cửu giai của bọn hắn vẫn chưa tới Thiên giới, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Nhưng lão tổ U tộc kỳ thực đang dần thức tỉnh, giải quyết U tộc trước đi.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Thật ra hắn đã có dự định sẵn.
U tộc mới là mối họa lớn trong lòng hắn.
“U tộc…”
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi chắc chắn chứ?”
“Chúng ta và U tộc chém giết không biết bao nhiêu năm, gần đây mới yên ổn một chút. Một khi dấy lên chiến sự chỉ sợ sẽ không dễ dàng kết thúc đâu.”
Đạo Tổ ngưng trọng hỏi lại.
Chuyện này liên quan tới hàng nghìn hàng vạn tu sĩ Thiên giới, nhất định phải thận trọng.
Không thể đột ngột dấy lên chiến sự.
Trừ khi có thể nắm chắc trăm phần trăm.
“Không thể nói là nắm chắc mười phần nhưng dù lão tổ U tộc có thức tỉnh thì Lục mỗ cũng đuổi hắn đi được!”
Lục Trường Sinh tự tin trả lời.
Thật ra hắn rất muốn nói hắn dám chắc có thể chém giết lão tổ U tộc.
Nhưng chưa chắc các vị Đạo Tổ đã tin.
Dù sao đánh bại và chém giết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng chỉ cần hắn có thể đánh đuổi U tộc, đối với Thiên giới mà nói đó chính là thắng lợi lớn rồi.
“Việc này không nên chậm trễ, giờ đi giải quyết U tộc luôn thôi.”
Lục Trường Sinh cũng lười chờ đợi thêm.
“Thế này… Có phải quá vội vàng rồi không?”
Một vị Đạo Tổ hỏi.
“Có bảy vị Đạo Tổ tọa trấn là đủ rồi.” Lời Lục Trường Sinh nói cũng khiến bảy vị Đạo Tôn hạ quyết tâm.
Thế là bảy vị Đạo Tổ lập tức ra lệnh thông qua Thiên Đình.
Toàn bộ Thiên Đình thông báo tổng động viên.
“Chuyện gì xảy ra thế? Đạo Tổ có lệnh, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
“Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột ngột thế này?”
“Chẳng lẽ chiến tranh giữa chúng ta và U tộc lại sắp bùng lên rồi?”
“Hẳn là do U tộc, Đạo Tổ ra lệnh cho chúng ta tiến về tiền tuyến U tộc. Chẳng lẽ lão tổ U tộc thức tỉnh rồi sao?”
“Nếu như lão tổ U tộc thức tỉnh, sợ rằng Thiên giới chúng ta sẽ gặp kiếp nạn lớn…”
Khi các vị Đại La Kim Tiên nhận được mệnh lệnh, trong lòng ai nấy đều nặng trĩu.
Bọn hắn cũng biết một chút “chân tướng” về Thiên giới.
Nhiều năm qua các vị Đạo Tổ nhìn như bất khả chiến bại.
Thế nhưng nào ai biết, các vị Đạo Tổ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng mới chèo chống tới hiện tại được thôi.
Một khi lão tổ U tộc thức tỉnh, chắc chắn các vị Đạo Tổ đều không thể ngăn được.
Thiên giới sẽ gặp kiếp nạn tựa diệt thế.
Thế nhưng nếu các vị Đạo Tổ đã có lệnh thì Đại La Kim Tiên vẫn phải chấp hành.
Thế nên từng vị Đại La Kim Tiên lập tức chạy tới tiền tuyến.
Nhưng khi bọn hắn chạy tới tiền tuyến lại phát hiện bảy vị Đạo Tổ đều đã đứng trong hư không với sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
Dù sắc mặt bọn hắn hết sức ngưng trọng nhưng trong ánh mắt dường như lại cất chứa cả sự mong đợi.
Dường như không hề có cảm giác khủng hoảng đại nạn giáng xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này cũng có người trông thấy còn có một bóng người đứng trước mặt bảy vị Đạo Tổ.
“Người kia là ai thế? Trông có vẻ rất quen thuộc.”
“Thế mà hắn lại đứng trước cả bảy vị Đạo Tổ, địa vị còn cao hơn cả bảy vị Đạo Tổ, chẳng lẽ đây là cao thủ do các vị Đạo Tổ mời tới từ Hỗn Độn?”
“Không đúng, người này trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Đây không phải là Trường Sinh Tiên Tôn nổi như cồn hơn chín trăm năm trước sao?”
“Ồ, đúng là Lục Trường Sinh rồi, nhưng sao hắn lại đứng trước mặt các Đạo Tổ? Bảy vị Đạo Tổ còn có vẻ đều nghe theo Trường Sinh Tiên Tôn nữa chứ?”
Đã có người nhận ra Lục Trường Sinh.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến đông đảo Đại La Kim Tiên cảm thấy kinh ngạc.
Không phải Lục Trường Sinh đã tới Hỗn Độn lịch lãm à?
Sao hắn lại trở về rồi?
Thế nhưng dù có trở về thì địa vị cũng không thể cao hơn cả Đạo Tổ mới đúng?
Nhưng dường như các vị Đạo Tổ cũng không để ý, thậm chí còn có vẻ đều lấy Lục Trường Sinh làm chủ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Trường Sinh nhìn qua khu vực của U tộc trước mặt.
Thực ra họ tạo ra động tĩnh lớn như vậy nên U tộc cũng phát hiện.
Tám vị Đế Quân U tộc cũng nhanh chóng sải bước tới hư không, giằng co cùng bảy vị Đạo Tổ.
Một Đế Quân lạnh lùng lên tiếng: “Bàn Tổ, các ngươi muốn làm gì đây? Chẳng lẽ lại muốn khơi mào chiến tranh giữa Tiên tộc và U tộc lần nữa à?”
Mấy trăm năm qua, chiến tranh giữa U tộc và Tiên tộc gần như đã ngừng lại.
Không phải vì U tộc tử tế gì mà cho cam, mà bởi chúng không thể không dừng lại.
Dù sao khi lão tổ U tộc dần dần thức tỉnh, ngày diệt vong của Tiên tộc đã bắt đầu đếm ngược, cần gì phải để người của U tộc hy sinh vô ích nữa?
Đấu đá đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Bọn hắn chỉ cần chờ đợi là được.
Nhưng nếu lúc này Tiên tộc khơi mào chiến tranh lần nữa thì U tộc cũng không e ngại.
Có điều uy hiếp lần này dường như không có tác dụng.
Bàn Tổ thậm chí còn không buồn trả lời.
Mà lại hướng tầm mắt về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu, từ tốn nói: “Chiến tranh giữa U tộc và Tiên tộc đã kéo dài rất nhiều năm, hôm nay cũng nên kết thúc rồi!”
“Vèo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận