Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1732: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh! (2)

“Chỉ tiếc là cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Vân Cung mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân, không cách nào trợ giúp bản thân tu hành, càng không cách nào trợ giúp bản thân tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn.”
“Bản thân tự lực tu hành mới là căn bản!”
“Vân Cung chỉ có thể coi như món đồ hộ đạo, Lục đạo hữu không đừng để tâm trí mình đắm chìm vào đó…”
Liễu Thanh nói xong thì vung tay lên, ném Vân Cung về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đưa tay nhận lấy Vân Cung.
“Ta đã xóa bỏ ấn ký của mình trong Vân Cung, Lục đạo hữu ở đây tranh thủ luyện hóa Vân Cung trước đi.”
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
Hắn không khách khí, bắt đầu luyện hóa Vân Cung ngay trước mặt Liễu Thanh.
Liễu Thanh đã xóa bỏ ấn ký của mình trong Vân Cung, giờ Vân Cung là vật vô chủ. Nhưng dù Vân Cung là vật vô chủ thì Lục Trường Sinh muốn luyện hóa một kiện Hỗn Độn chí bảo vô chủ cũng i cần một khoảng thời gian.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Một năm, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm…
Trong nháy mắt đã qua mười năm.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở mắt.
“Xong rồi!”
Ròng rã suốt mười năm, Lục Trường Sinh mới in dấu ấn ký của mình xuống Vân Cung, triệt để luyện hóa kiện Hỗn Độn chí bảo này.
Sau khi luyện hóa Vân Cung xong, Lục Trường Sinh mới biết hắn đã quá coi thường kiện Hỗn Độn chí bảo này rồi.
Không hổ là Hỗn Độn chí bảo.
Nó còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!
“Về sau Liễu gia ta xin nhờ vào Lục đạo hữu…”
Liễu Thanh chậm rãi lên tiếng.
Nàng đã chống đỡ suốt mười năm ròng rã.
Cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Lục Trường Sinh nhìn nhục thân của Liễu Thanh bắt đầu chôn vùi.
Hơn nữa còn chôn vùi với tốc độ cực nhanh, dù khả năng khôi phục nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ chôn vùi.
“Xèo.”
Vẻn vẹn trong mấy hơi thở, nhục thân của Liễu Thanh đã triệt để chôn vùi.
“Liễu Thanh tỷ tỷ…”
Trên mặt Tinh Oánh không khỏi lộ ra vẻ đau thương.
Quan hệ giữa nàng và Liễu Thanh rất tốt.
Thế nhưng giờ Liễu Thanh đã chết.
Lục Trường Sinh không nói gì, hắn chỉ giữ im lặng.
Trên con đường tu hành, hắn từng thấy quá nhiều chuyện tương tự.
Không chỉ có mình Liễu Thanh.
Rất nhiều tu sĩ đều như vậy.
Cuối cùng người có thể bước lên đỉnh cao chung quy vẫn là số ít.
Lục Trường Sinh quay về động phủ của mình.
Cái chết của Liễu Thanh đối với Thiên Quang Thánh Tông cũng không có ảnh hưởng gì.
Tu sĩ Đăng Thần cửu giai vì trùng kích sinh mệnh Hỗn Độn mà thất bại giống như Liễu Thanh thật sự nhiều vô số kể.
Thất bại mới là chuyện bình thường.
Nếu thật sự thành công ngược lại mới bất thường.
Sau khi trở lại động phủ Lục Trường Sinh cẩn thận chải vuốt tin tức về Vân Cung.
Càng chải vuốt Lục Trường Sinh lại càng kinh hãi và thán phục hơn.
Không hổ là Hỗn Độn chí bảo.
Công năng của Vân Cung cường đại vượt xa những gì Lục Trường Sinh tưởng tượng.
Tòa Vân Cung này trên thực tế còn lớn hơn cả Thiên giới.
Ở bên trong cũng có thể tu hành như thường.
Còn có thể ngăn cản công kích từ cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.
Nếu lúc trước U tộc có Vân Cung.
Vậy thì sẽ không phải lang bạt khắp nơi.
Chỉ cần lão tổ U tộc có Vân Cung thì U tộc vẫn có thể sinh sống và phát triển ngay trong Vân Cung.
Đồng thời nếu có một ngày Thiên giới gặp bất trắc thì Lục Trường Sinh cũng có thể đưa tất cả Tiên tộc vào Vân Cung sinh sống, tới tận khi tìm được thế giới Hỗn Độn thích hợp rồi sắp xếp cho bọn hắn một lần nữa.
Lục Trường Sinh dốc lòng nghiên cứu Vân Cung.
Thậm chí hắn còn không biết Liễu Thanh đã vẫn lạc.
Nhưng không biết cũng bình thường, bởi Lục Trường Sinh có thể dự liệu được chuyện Liễu Thanh vẫn lạc.
Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Không biết qua bao lâu.
Hôm nay bên ngoài động phủ của Lục Trường Sinh có một đám khách không mời mà tới.
“Liễu gia bái phỏng Lục vô thượng!”
“Xin Lục vô thượng trả lại Hỗn Độn chí bảo Vân Cung cho Liễu gia chúng ta.”
“Đường đường Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông hẳn không thể cưỡng ép chiếm đoạt Hỗn Độn chí bảo của Liễu gia chúng ta chứ?”
Đám người này cao giọng ồn ào, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều tu sĩ dừng chân xem náo nhiệt.
Dù sao chuyện này liên quan tới Lục vô thượng và một kiện Hỗn Độn chí bảo.
Thậm chí còn liên quan tới Liễu Thanh vị tu sĩ Đăng Thần cửu giai vì trùng kích sinh mệnh Hỗn Độn thất bại mà vẫn lạc.
Đây là chuyện lớn đấy!
Càng lúc càng có nhiều tu sĩ dừng chân.
Chuyện này dường như cũng cho đám người của Liễu gia thêm lòng tin.
Cả đám ồn ào bên ngoài động phủ, thậm chí thanh âm càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng thêm càn rỡ.
“Ừm?”
“Người của Liễu gia?”
Rốt cục Lục Trường Sinh ở trong động phủ cũng cảm ứng được chuyện xảy ra bên ngoài.
Hắn không cần ra ngoài, dùng ý thức quét qua một chút là biết đại khái mọi chuyện.
Người của Liễu gia đến đây gây chuyện vì Hỗn Độn chí bảo Vân Cung?
Kỳ thực chuyện này cũng bình thường.
Dù sao ngay trong Liễu gia cũng có tranh chấp lợi ích. Một số người muốn có được Vân Cung cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng Vân Cung không phải đồ của Liễu gia, mà là đồ của Liễu Thanh.
Là Hỗn Độn chí bảo do Liễu Thanh ngoài ý muốn có được, đây là cơ duyên riêng của Liễu Thanh.
Giờ Liễu Thanh vừa chết đám người Liễu gia này đã muốn tranh đoạt Vân Cung?
Lục Trường Sinh sẽ không nuông chiều đám người Liễu gia này.
Hắn cũng không định tranh cãi với đám người Liễu gia.
Quá vô nghĩa!
“Cút!”
Lục Trường Sinh buông một câu tựa như như sấm rền, trong nháy mắt nổ vang bên tai đám người Liễu gia.
Với thực lực và tu vi của Lục Trường Sinh, vẻn vẹn một câu sẽ khủng bố tới nhường nào?
Người Liễu gia toàn thân chấn động.
Cảm giác sợ hãi lớn lao tự nhiên sinh ra.
“Lục Trường Sinh, ngươi muốn ỷ thế hiếp người à?”
Giọng của người Liễu gia đều đang run rẩy nhưng vẫn cắn răng hô lên.
“Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, nếu ngươi không cút thì đừng rời khỏi đây nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận