Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1736: Sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng? Tháp đen quỷ dị dưới đáy vực sâu Huyễn Linh! (2)

Lục Trường Sinh đột nhiên ngẩng phắt đầu.
“Đây là… kẻ mất phương hướng?”
Lục Trường Sinh vừa mới tiến vào tầng thứ hai mươi, nhưng hắn đã nhìn thấy gì?
Một kẻ mất phương hướng.
Có điều trên thân kẻ mất phương hướng này tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng.
Loại khí tức kia, Lục Trường Sinh chỉ thoáng cảm ứng đã cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.
Đúng, cảm giác run rẩy kia là vì sợ hãi.
Không phải tâm linh của Lục Trường Sinh đang sợ hãi, mà là hạt nhục thân đang sợ hãi.
Đó là uy áp nhục thân thuần túy, vượt trên bất cứ cường giả nào Lục Trường Sinh từng gặp.
“Sinh mệnh Hỗn Độn…”
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Hắn cảm thấy khó mà tin nổi.
Thế mà hắn lại thấy một kẻ mất phương hướng là sinh mệnh Hỗn Độn?
Nhưng chuyện này có thể xảy ra sao?
Ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng tại vực sâu Huyễn Linh.
Đây gần như là chuyện chỉ xảy ra trong truyền thuyết, không ngờ Lục Trường Sinh lại gặp được.
Nghe đồn sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể xuống dưới đáy vực sâu Huyễn Linh.
Nghe đồn sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh.
Nhưng đó cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Trên thực tế có rất ít người nhìn thấy sinh mệnh Hỗn Độn mất phương hướng tại vực sâu Huyễn Linh.
Phần lớn đều chỉ là tin đồn.
Mà lúc này Lục Trường Sinh lại chính mắt nhìn thấy một sinh mệnh Hỗn Độn mất phương hướng.
Sinh mệnh vĩ đại kia cũng sẽ mất phương hướng.
Vực sâu Huyễn Linh này thật sự quá nguy hiểm.
“Rốt cuộc vực sâu Huyễn Linh có thứ gì vậy? Sinh mệnh Hỗn Độn sẽ không vì Huyễn Linh khoáng mà mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh…”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Hắn nhìn sinh mệnh Hỗn Độn phía xa.
Đối phương không ngừng du đãng tại tầng thứ hai mươi.
Nhìn qua là biết đối phương đã hoàn toàn mất phương hướng.
Lục Trường Sinh chưa từng gặp sinh mệnh Hỗn Độn.
Hắn cũng muốn nhìn kỹ sinh mệnh Hỗn Độn một chút.
Thậm chí trên người sinh mệnh Hỗn Độn này có một số thứ, nếu Lục Trường Sinh có thể đạt được thì đó mới là thu hoạch khổng lồ.
Thế nhưng mưu toan với một sinh mệnh Hỗn Độn lại quá to gan, cũng quá mức nguy hiểm.
Dù đối phương là kẻ mất phương hướng, nhưng cũng là sinh mệnh Hỗn Độn hàng thật giá thật.
“Tách.”
Đột nhiên sinh mệnh Hỗn Độn kia xoay người, như thể đã nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt đối phương nhìn thẳng hướng Lục Trường Sinh đang ẩn thân.
“Bị phát hiện à?”
Trong lòng Lục Trường Sinh căng chặt.
Biết mình đã bị sinh mệnh Hỗn Độn kia phát hiện.
Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh, lập tức chạy trốn.
Thế nhưng sinh mệnh Hỗn Độn kia đã ra tay.
Đối phương chỉ đấm ra một quyền.
“Ầm ầm.”
Đó là sức mạnh của thân thể thuần túy.
Đấm ra một quyền, hư không trong nháy mắt phá toái.
Toàn bộ tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh như thể cũng muốn sụp đổ.
Đúng, chính là sụp đổ.
Một quyền của sinh mệnh Hỗn Độn đã khiến tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh muốn sụp xuống.
Điều này đã vượt khỏi suy đoán của Lục Trường Sinh trước đó.
“Gì thế này?”
Ánh mắt Lục Trường Sinh đột nhiên ngưng tụ.
Tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh sụp đổ.
Mà sức mạnh kinh khủng kia đã khóa chặt Lục Trường Sinh.
Khiến Lục Trường Sinh không thể lui lại.
Có lẽ hắn vẫn có thể lui lại.
Nhưng căn bản cũng không thể tránh khỏi một kích này.
Toàn thân Lục Trường Sinh đều đang run sợ.
Trong lòng trào dâng cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hắn mơ hồ có thể cảm giác được.
Nếu một quyền rơi xuống người mình, hắn sẽ chết!
Nhục thân của Lục Trường Sinh hiện tại tuyệt đối không thể ngăn được.
Thậm chí có dung hợp toàn bộ phân thân Huyết Nhục chắc chắn cũng không ngăn được.
Đây chính là sinh mệnh Hỗn Độn.
Dù là kẻ mất phương hướng nhưng chỉ tung ra một quyền mà Lục Trường Sinh đã không ngăn được.
May mà Lục Trường Sinh đã chuẩn bị sẵn.
“Vân Cung.”
Ngay sau đó một tòa cung điện to lớn xuất hiện.
Chính là Vân Cung.
Một kiện Hỗn Độn chí bảo!
Trong nháy mắt Lục Trường Sinh đã tiến vào bên trong Vân Cung.
Tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh sụp đổ, sức mạnh sụp đổ khủng bố như muốn chèn ép Vân Cung, dường như muốn xé Vân Cung thành từng mảnh nhỏ.
Cùng lúc đó một quyền của sinh mệnh Hỗn Độn kia cũng rơi xuống Vân Cung.
“Bùm.”
Một tiếng vang trầm đục truyền ra.
Vân Cung khẽ rung lên.
Từng vòng sóng sức mạnh khuếch tán theo bốn phương tám hướng.
Thế nhưng Vân Cung lại không tổn hại chút nào.
Rõ ràng Vân Cung đã cản trở một quyền của sinh mệnh Hỗn Độn kia!
“Quả nhiên Hỗn Độn chí bảo Vân Cung có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn, đúng là danh bất hư truyền!”
Lục Trường Sinh thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
May mà có Vân Cung.
Lục Trường Sinh dám xâm nhập vực sâu Huyễn Linh thật ra cũng vì hắn có Vân Cung.
Gặp biến cố gì mà có Vân Cung thì cũng an toàn hơn nhiều.
Nhưng dù Vân Cung có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn thì Lục Trường Sinh cũng không thể tiếp tục dây dưa với sinh mệnh Hỗn Độn này được.
“Đi!”
Lục Trường Sinh thúc giục Vân Cung, nhanh chóng rời khỏi tầng thứ hai mươi, tiến vào tầng thứ hai mươi mốt của vực sâu Huyễn Linh.
“Trốn được rồi…”
Lục Trường Sinh đi tới tầng thứ hai mươi mốt.
Nơi này không có sức mạnh sụp đổ kia.
Khí tức của sinh mệnh Hỗn Độn kia cũng hoàn toàn biến mất.
May mà hắn có Vân Cung, nếu không lần này đúng là dữ nhiều lành ít.
Dù tầng thứ hai mươi đã sụp đổ nhưng sau một thời gian sẽ khôi phục như cũ.
Đây chính là đặc điểm của vực sâu Huyễn Linh.
Dù sụp đổ cũng có thể khôi phục, nếu không gian yếu ớt như vậy thì vực sâu Huyễn Linh đã hoàn toàn sụp đổ từ lâu rồi, sao có thể tồn tại lâu tới vậy được?
Có điều Lục Trường Sinh không thể hiểu nổi, vì sao một sinh mệnh Hỗn Độn lại đi lạc tại tầng thứ hai mươi?
Chẳng lẽ tới tầng thứ hai mươi cũng coi như đi xuống tầng sâu của vực sâu Huyễn Linh rồi ư?
Không đến mức ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không chịu nổi mới phải chứ?
Lục Trường Sinh không rõ cho lắm.
Hắn vẫn luôn được Hư giới bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận