Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1772: Thánh Nhân tịch diệt! Lục đạo hữu thật sự muốn tiếp nhận nhân quả, không chết không ngừng sao?

Bọn hắn đều muốn kết giao với Lục Trường Sinh.
Ai cũng biết tu sĩ có được tử thể của tháp Hắc Quang sẽ có tiền đồ vô lượng.
Nhưng làm sao tìm được thế giới Hỗn Độn mới sinh thì phần lớn người lại không có tin tức.
“Kỳ thực thật ra ta biết một ít tin tức về Hồng Mông khí, chỉ là…”
Lúc này một vị tu sĩ mặc áo bào đen chậm rãi mở miệng.
“Ngươi biết tin tức của Hồng Mông khí?”
Nghe thế mắt Lục Trường Sinh sáng lên, đảo mắt nhìn về phía đối phương.
Đối phương trông hơi lạ, trước giờ Lục Trường Sinh chưa từng gặp qua, nhưng Thần Nguyên lại biết.
“Hằng Vũ đạo hữu, có điều sao? Ngươi cứ việc nói ra để Lục đạo hữu cân nhắc một phen, nếu chuyện này thành tất nhiên sẽ không quên đạo hữu.”
Thần Nguyên nói thẳng.
Hắn và sinh mệnh Hỗn Độn tên “Hằng Vũ” này có vẻ rất quen thuộc.
Hằng Vũ nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh và Thần Nguyên, sau đó mở miệng nói: “Chuyện này nói ra thì cũng đơn giản, lão hữu của ta tâm linh khuyết thiếu, đại hạn sắp tới. Hắn chỉ muốn tìm một sinh mệnh Hỗn Độn che chở thế giới Hỗn Độn của mình thôi. Yêu cầu ít nhất từng phải chuyển tiếp sinh mệnh một lần, dù sao hắn cũng có kẻ địch cũng từng chuyển tiếp sinh mệnh một lần, kẻ đó vẫn luôn nhìn chằm chằm thế giới Hỗn Độn của hắn.”
“Nếu ngươi đồng ý thì không chỉ có Hồng Mông khí mà còn có hết thảy bảo vật của vị lão hữu kia đều sẽ thuộc về Lục đạo hữu.”
“Vốn tìm ta là thích hợp nhất, nhưng tiếc là tới giờ ta vẫn chưa từng chuyển tiếp sinh mệnh, sợ là không che chở được thế giới Hỗn Độn của vị lão hữu kia…”
Nghe thấy lời Hằng Vũ nói, Lục Trường Sinh cũng đã hiểu.
Tâm linh đại nạn.
Kỳ thực chính là sắp chết.
Một khi trở thành sinh mệnh Hỗn Độn thì nhục thân gần như không có đại hạn.
Nhục thân không sụp đổ thì sẽ không chết.
Tiếc là nhục thân của sinh mệnh Hỗn Độn quá mạnh.
Nhục thân cường đại nhất định phải xứng đôi với tâm linh cường đại.
Nếu tâm linh không đủ cường đại thì không cách nào khống chế nhục thân cường đại như vậy, từ đó dẫn đến việc nhục thân sụp đổ.
Mà tâm linh cũng có đại hạn.
Lâu dần, dù tâm linh kiên định thế nào cũng sẽ dần dần rơi vào tĩnh mịch, cuối cùng không còn lại chút gợn sóng nào.
Đó chính là khi tâm linh đại hạn tiến đến.
Có câu lòng như tro nguội chính là chỉ việc này.
Thời gian dài, tâm linh tất nhiên cũng sẽ tịch diệt.
Một khi tâm linh tịch diệt, như vậy nhục thân không có tâm linh khống chế tất nhiên cũng sẽ sụp đổ.
Hằng Vũ cũng biết rõ tình trạng của lão hữu.
Hắn cũng không đành lòng thấy sau khi lão hữu chết đi thế giới Hỗn Độn của hắn lại bị người khác cưỡng ép chiếm cứ.
Đây chính là cơ hội tốt.
Lục Trường Sinh có tử thể của tháp Hắc Quang.
Dù hiện giờ hắn chưa từng chuyển tiếp sinh mệnh nhưng có đối mặt với sinh mệnh Hỗn Độn chuyển tiếp sinh mệnh hai lần hay ba lần cũng không sợ.
Lục Trường Sinh suy tính một lát, sau đó mở miệng nói: “Lục mỗ cần gặp vị hảo hữu kia của ngươi một lần.”
“Đương nhiên rồi. Lão hữu kia của ta cũng là thành viên hội Đồng Chu, ta sẽ liên hệ với hắn ngay, để hắn tiến vào Đồng Chu lệnh trao đổi kỹ càng với Lục đạo hữu.”
Hằng Vũ rất mừng vì có thể giúp được lão hữu.
Nhưng cụ thể hai người thương nghị thế nào thì không liên quan gì tới Hằng Vũ.
Rất nhanh, đại khái khoảng nửa canh giờ sau ở chỗ mấy người Lục Trường Sinh xuất hiện một tu sĩ mặc áo bào xanh.
“Vị này chính là lão hữu của ta, Chu Quang.”
“Thì ra là Chu đạo hữu.”
Mấy người Lục Trường Sinh cũng chào hỏi.
Chu Quang liếc qua đã thấy Lục Trường Sinh.
Xem ra Hằng Vũ đã thông báo trước với Chu Quang, lần này nhân vật chính là Lục Trường Sinh.
“Lục đạo hữu, có thể nói chuyện riêng được không?”
Chu Quang trực tiếp hỏi.
“Tất nhiên là được.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Thế là Chu Quang vung tay lên, hoàn cảnh xung quanh hai người đột nhiên biến ảo.
Thoáng cái thành bên trong một gian tĩnh thất.
Đây cũng là tác dụng của Đồng Chu lệnh, ý thức có thể làm được hết thảy, gần như không gì là không làm được.
Chỉ cần suy nghĩ là có thể làm được ngay.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể làm vậy trong Đồng Chu lệnh thôi.
Ở chỗ này, hai người thương lượng thế nào sẽ không bị những người khác biết.
“Lục đạo hữu, tại Hắc Quang giới ngươi là tu sĩ có được tử thể của tháp Hắc Quang, tiền đồ vô lượng, che chở một thế giới Hỗn Độn hẳn không có gì khó. Ta cũng chỉ có một kẻ địch, là một sinh mệnh Hỗn Độn đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần. Nếu Lục đạo hữu chịu che chở thì tất cả bảo vật cả đời ta tích cóp đều có thể đưa cho đạo hữu.”
Chu Quang nói thẳng.
Mà thái độ còn cực kỳ thành khẩn.
Lục Trường Sinh nhìn Chu Quang trước mắt.
Trong Đồng Chu lệnh không nhìn ra Chu Quang có vấn đề gì.
Thế nhưng đối phương vội vàng như vậy xem ra thật sự đại hạn sắp đến, hắn cũng sắp không chịu nổi rồi.
Giờ chỉ cần có thể giúp che chở thế giới Hỗn Độn của mình thì Chu Quang sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Lục Trường Sinh cũng không có vội đồng ý mà trầm ngâm một hồi mới nói: “Một tia Hồng Mông khí vẫn chưa đủ!”
Một khi Lục Trường Sinh đồng ý che chở thì cũng không chỉ là che chở một thế giới Hỗn Độn mà còn phải tiếp nhận ân oán nhân quả giữa Chu Quang và cường giả chuyển tiếp sinh mệnh một lần kia.
Đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Dù Lục Trường Sinh muốn có tia Hồng Mông khí này nhưng hắn sẽ không tùy tiện đồng ý.
“Tất nhiên là không đủ.”
“Nhưng nếu có năm tia Hồng Mông khí và tám loại tài nguyên tu hành không khác gì Hồng Mông khí thì sao?”
Lời Chu Quang nói khiến Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Năm tia Hồng Mông khí?
Trong tay Chu Quang lại có tới năm tia Hồng Mông khí.
Thậm chí còn có tám loại tài nguyên tu hành không khác gì Hồng Mông khí
Nếu như coi một tia Hồng Mông khí là một phần tài nguyên tu hành thì trong tay Chu Quang có tới mười ba phần tài nguyên tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận