Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1814: Vạn Cổ Kiếm Đạo tựa đêm dài! Đại đạo thứ hai của Lục Trường Sinh, Vạn Cổ Kiếm Đạo chấn động bốn phương! (4)

Nhưng lần này rõ ràng cấm khu Thiên Yêu chiếm được thượng phong, ép Ngộ Đạo Thánh Tông tới mức không thở nổi.
Nhưng chí ít là quan hệ giữa hai bên đã hòa hoãn hẳn.
Xu thế đang dần bình tĩnh lại.
Lục Trường Sinh không khỏi vui mừng.
Ngộ Đạo Thánh Tông vẫn còn, đồng thời đã ổn định lại.
Như vậy mười vạn điểm ngộ đạo của hắn cũng có đất dụng võ.
Nói đúng hơn thì Lục Trường Sinh có 110.000 điểm ngộ đạo.
Nhưng chẳng lẽ hắn lại đổi một lần tiến vào Ngộ Đạo Trì sao?
Đối với Lục Trường Sinh mà nói chẳng có chỗ tốt nào cả.
“Thôi, cứ tới Ngộ Đạo Thánh Tông xem thế nào.”
Lục Trường Sinh chuẩn bị tìm tới Ngộ Đạo Thánh Tông.
Cũng phải xem Ngộ Đạo Thánh Tông tính thế nào.
Dù sao cũng chưa chắc Ngộ Đạo Thánh Tông có nhận sợ hay không mà.
Nhưng một Thánh Tông lớn như vậy chưa chắc đã quỵt nợ.
Nhưng Lục Trường Sinh không tự mình xác nhận qua thì trong lòng vẫn không dám chắc.
Thế là Lục Trường Sinh rời khỏi thành Thiên Dự lần nữa, bay về phía Ngộ Đạo Thánh Tông.
Một năm sau, Lục Trường Sinh đã tới Ngộ Đạo Thánh Tông.
Nhìn qua ngọn núi quen thuộc và cung điện quen thuộc đằng xa, Lục Trường Sinh có chút xúc động.
Từ khi hắn trở lại thành Thiên Dự đã hơn 200 năm.
Giờ hắn quay lại Ngộ Đạo Thánh Tông lần nữa, khác hẳn sự náo nhiệt hơn hai trăm năm trước, hiện tại Ngộ Đạo Thánh Tông vô cùng quạnh quẽ.
Dù sao hiện giờ Ngộ Đạo Thánh Tông còn đang bị cấm khu Thiên Yêu uy hiếp.
Hơn nữa Thiên Yêu vẫn nhìn chằm chằm, không ai biết chắc lúc nào Thiên Yêu sẽ động thủ với Ngộ Đạo Thánh Tông.
Trong tình cảnh này, còn ai dám tới Ngộ Đạo Thánh Tông?
Thậm chí tới cả đệ tử đến bái sư cũng ít hơn rất nhiều.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh đi tới trước sơn môn Ngộ Đạo Thánh Tông, đồng thời lấy ra thẻ ngộ đạo.
Nhìn thấy thẻ ngộ đạo, sắc mặt đệ tử Ngộ Đạo Thánh Tông rất quái dị nhưng vẫn dẫn Lục Trường Sinh vào bên trong sơn môn.
Lần này do Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông tự mình tiếp đón.
Dù sao thẻ ngộ đạo của Lục Trường Sinh có tới 110.000 điểm ngộ đạo.
Đã đủ để thân thỉnh sử dụng Ngộ Đạo Trì một lần.
Tất nhiên chuyện này sẽ kinh động tới Tông chủ.
Lục Trường Sinh chẳng mấy chốc đã gặp được Tông chủ của Ngộ Đạo Thánh Tông.
Và cả một số trưởng lão.
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông trực tiếp mở miệng: “Trường Sinh Đại Thánh của thành Thiên Dự, trước đó không lâu vừa mới nắm giữ loại đại đạo thứ hai, tên gọi Vạn Cổ Kiếm Đạo, còn tự xưng là đệ nhất Kiếm Đạo!”
“Sau khi bản tọa nhận được tin tức cũng rất kinh ngạc, vốn cho là không liên quan gì tới Ngộ Đạo Thánh Tông chúng ta, không ngờ Trường Sinh Đại Thánh cũng từng nhận thẻ ngộ đạo, thậm chí còn sống sót qua trận hạo kiếp xảy ra trong cấm khu Thiên Yêu hai trăm năm trước.”
“Quả là làm bản tọa không khỏi kinh ngạc.”
“Lục đạo hữu thu được mười một vạn điểm ngộ đạo, Ngộ Đạo Thánh Tông chúng ta cũng sẽ thực hiện lời hứa lúc trước. Lục đạo hữu định tiến vào Ngộ Đạo Trì một lần sao?”
Đối phương đã điều tra rõ ràng về Lục Trường Sinh.
Chuyện này thật ra rất bình thường.
Những tin tức này đều do Lục Trường Sinh cố ý tung ra.
Không phải chuyện bí mật gì.
Ngộ Đạo Thánh Tông dù có co rút thế lực thì cũng là Thánh Tông, sao có thể không biết tin tức về Lục Trường Sinh?
“Tiến vào Ngộ Đạo Trì?”
Lục Trường Sinh lắc đầu, nói: “Lục mỗ tạm thời không muốn tiến vào Ngộ Đạo Trì, mười một vạn điểm ngộ đạo ngoại trừ có thể đổi cơ hội tiến vào Ngộ Đạo Trì ra thì có thể đổi được thứ gì nữa?”
Chuyến này Lục Trường Sinh đến Ngộ Đạo Thánh Tông cũng vì muốn xem thử điểm ngộ đạo có thể đổi lấy những gì.
Dù sao thì hắn sẽ không tiến vào Ngộ Đạo Trì làm gì.
“Ngươi từ chối?”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến Tông chủ và các trưởng lão Ngộ Đạo Thánh Tông đều khẽ giật mình.
Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí còn không biết bản thân có nghe nhầm hay không.
Lục Trường Sinh từ chối ư? Có ai lại từ chối cơ hội tiến vào Ngộ Đạo Trì?
Ngay cả cao giai Đại Thánh thật ra cũng muốn tiến vào Ngộ Đạo Trì.
Dù Ngộ Đạo Trì chỉ có tác dụng một lần.
Nhưng một lần đó lại mang tới tác dụng vô cùng to lớn.
Nhưng đúng là Lục Trường Sinh đã từ chối.
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông không biết ý định của Lục Trường Sinh.
Thế là chỉ có thể giới thiệu một lượt: “Điểm ngộ đạo có thể đổi lấy tất cả tài nguyên trong Ngộ Đạo Thánh Tông chúng ta. Ngoài một số công pháp hạch tâm và bí thuật không thể truyền ra ngoài thì những thứ còn lại đều có thể đổi…”
Nghe Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông giới thiệu, Lục Trường Sinh dần hiểu được một phần “nội tình” của Ngộ Đạo Thánh Tông.
Không hổ là Thánh Tông.
Nội tình quả là rất thâm hậu.
Tùy tiện lấy ra thứ gì cũng có thể khiến vô số Đại Thánh điên cuồng.
Thế nhưng những loại tài nguyên có thể khiến Đại Thánh điên cuồng lại toàn là đồ bỏ đi, chẳng có chút sức hấp dẫn với Lục Trường Sinh.
Hắn không phải sinh mệnh Ám Vực chân chính, càng không phải người tu hành hệ thống Ám Vực.
Dù có cho hắn những tài nguyên trân quý này thì hắn cũng không thể dùng để tu luyện được.
Vậy có ý nghĩa gì với hắn đâu?
Thế nên Lục Trường Sinh liên tục lắc đầu, cuối cùng còn rơi vào trầm tư.
Đại điện lại trở nên yên tĩnh.
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông cũng không thoải mái.
Đương nhiên hắn có thể nhận ra Lục Trường Sinh không hài lòng.
Thế nhưng đồ Ngộ Đạo Thánh Tông lấy ra có thứ nào không trân quý đâu?
Nhiều tài nguyên trân quý như vậy, thậm chí còn có Ngộ Đạo Trì mà Lục Trường Sinh vẫn không hài lòng.
Rốt cuộc Lục Trường Sinh muốn cái gì?
Có điều Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông không hề chất vấn, cũng không hề thúc giục.
Chút tu dưỡng ấy hắn vẫn phải có.
Nếu Lục Trường Sinh không hài lòng, mà Ngộ Đạo Thánh Tông cũng có thành ý thì cứ để Lục Trường Sinh chậm rãi cân nhắc là đủ.
“Lục đạo hữu, không bằng ngươi ở lại Ngộ Đạo Thánh Tông mấy ngày đã.”
“Ngươi cũng có thể suy nghĩ cẩn thận. Đến lúc đó nếu có thứ ngươi muốn đổi thì lại báo cho ta biết cũng không muộn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận