Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1844: Một dãy núi Vân Mộng, Lục lão tổ hung uy cuồn cuộn!

“Tiêu rồi…”
Đại trận hộ sơn của Sơn Dương môn sụp đổ.
Rất nhiều đệ tử đều ngơ ngác nhìn ba đại đạo hạ xuống trong hư không.
Nhanh.
Thật sự là quá nhanh.
Nhanh đến bọn họ căn bản không có bất kì phản ứng.
Ba đại đạo che trời lấp mặt trời, dùng tốc độ của bọn họ làm sao có thể chạy thoát?
Không có khả năng.
Tất cả mọi người trong sơn môn bao phủ trong phạm vi của ba đại đạo.
“Không…”
Đại Thánh của Sơn Dương môn nổi giận gầm lên.
Hắn liều mạng.
Hắn trút hoàn toàn tinh khí thần cả người lên đại đạo kia của mình.
Nhất thời quang mang của đại đạo lớn mạnh.
Nhưng mà, chỉ là một va chạm.
Va chạm với Vạn Cổ Kiếm Đạo của Lục Trường Sinh.
Sau đó chợt nghe thấy một tiếng “Răng rắc” giòn vang.
Chỉ một lần va chạm, đại đạo của Đại Thánh Sơn Dương môn liền sụp đổ.
“Đạo hữu, dừng tay, Sơn Dương môn ta bằng lòng thần phục…”
Lần này Đại Thánh của Sơn Dương môn tâm như tro tàn, lập tức lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Hắn đã đủ liều mạng rồi.
Thậm chí ngay cả đại đạo cũng sụp đổ.
Còn có thể làm sao bây giờ?
Lúc này chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Có lẽ chỉ có cầu xin tha thứ, hắn mới có thể không chết, Sơn Dương môn mới có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
Chỉ là lần này Lục Trường Sinh không giống như ở Phi Vân tông kh lúc trước, hắn không có bất kì nương tay nào.
Đối mặt với cầu xin tha thứ của Đại Thánh Sơn Dương môn, Lục Trường Sinh cũng không có bất kì đáp lại.
Nhất thời, ba đại đạo rơi xuống, uy năng khủng bố quả thực kinh thiên động địa.
Nơi ba đại đạo đi qua, tất cả mọi thứ đều hóa thành bột mịn.
Sơn Dương môn to lớn đã biến thành một mảnh phế tích trong chớp mắt.
Cho dù là Đại Thánh của Sơn Dương môn cũng bị ba đại đạo của Lục Trường Sinh trực tiếp xé thành mảnh vỡ.
Yên tĩnh!
Giờ phút này Sơn Dương môn yên tĩnh một mảnh.
Bởi vì tất cả mọi người đã chết.
Thậm chí Sơn Dương môn huy hoàng ngày xưa vậy mà đã không còn sinh khí.
Mà là tử khí nặng nề.
Hai trưởng lão Thánh cảnh của Phi Vân tông đi theo Lục Trường Sinh, giờ phút này cả người đều đang run rẩy.
Nhìn thấy Sơn Dương môn ngày xưa vô cùng lớn mạnh, ở trước mặt Lục Trường Sinh lại giống như giấy, bị phá hủy nghiền nát trực tiếp diệt môn, đạo thống đoạn tuyệt, cả sơn môn đều thành một mảnh phế tích.
Không buông tha một người nào.
Thậm chí ngay cả Đại Thánh của Sơn Dương môn cũng chết.
Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy có chút nghĩ lại mà sợ.
Cảm thấy có chút may mắn.
May mắn lúc trước bọn họ đúng lúc cầu xin tha thứ, đúng lúc thần phục.
Nếu không, có lẽ Phi Vân tông trở thành kết cục của Sơn Dương môn hôm nay.
Đây là Đại Thánh tam đạo!
Ở dãy núi Vân Mộng nhỏ bé, đó chính là tồn tại vô địch.
Người thuận hưng thịnh người nghịch thì chết!
Không thuận theo người thần phục, tới cửa sắp bị đạp diệt, đạo thống cũng sắp bị giết.
“Thái Thượng trưởng lão, ngài… tại sao không lưu lại Đại Thánh của Sơn Dương môn?”
Thật lâu sau, một Thánh cảnh trưởng lão không nhịn được mở miệng hỏi.
Đó là một Đại Thánh đó.
Đứng ở đỉnh của cả dãy núi Vân Mộng.
Một cường giả như vậy vậy mà bị Lục Trường Sinh nói diệt liền diệt.
Đây quả thực quá khủng bố.
Ánh mắt Lục Trường Sinh hơi nhíu lại.
Nhìn Sơn Dương môn phía dưới hóa thành phế tích, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Nguyên nhân hắn muốn thống nhất tất cả thế lực của dãy núi Vân Mộng, đó là vì để quản lý những thế lực tốt hơn, tiện đà che giấu thông đạo không gian.
Hắn không cần Đại Thánh.
Dù sao, Đại Thánh không giống với Thánh cảnh.
Lỡ như Đại Thánh nhận ra thông đạo không gian thì sao?
Lục Trường Sinh không cần một vài nhân tố hỗn loạn.
Đại Thánh của dãy núi Vân Mộng có một mình hắn là được, không cần có thêm người thứ hai nữa.
Có tồn tại của Thánh cảnh đủ để quản lý tốt dãy núi Vân Mộng.
“Diệt Sơn Dương môn, ắt hẳn những thế lực khác của dãy núi Vân Mộng cũng biết nên lựa chọn như thế nào, điều này quan trọng hơn giữ Sơn Dương môn!”
“Đi thôi, đi nhà tiếp theo.”
Lục Trường Sinh không giải thích quá nhiều, trực tiếp mang theo hai trưởng lão Thánh cảnh đi nhà tiếp theo.
Đến mức Thương Hà thánh nhân chuẩn bị tiếp quản Sơn Dương môn?
Đó đã không cần nữa.
Dù sao một mảnh phế tích cũng không cần tiếp quản.
Thời gian kế tiếp, Lục Trường Sinh dựa vào thực lực của Đại Thánh tam đạo, ở dãy núi Vân Mộng hoành thôi một lần.
Chuyên trì các loại không phục.
Sau đó, dãy núi Vân Mộng hoàn toàn im lặng.
Tất cả thế lực cho dù có bằng lòng hay không, nhìn thấy kết cục của Sơn Dương môn, mọi người đều thành thật chấp nhận tiếp quản của Phi Vân tông.
Nhưng cũng may Lục Trường Sinh không đại khai sát giới nữa.
Những thế lực này xem như nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thử thảm trạng của Sơn Dương môn, bọn họ đều cảm thấy may mắn.
May mắn Lục Trường Sinh lựa chọn Sơn Dương môn giết gà dọa khỉ.
Bọn họ tình nguyện trở thành con khỉ kia, cũng không bằng lòng bị Lục Trường Sinh xem như gà tới giết.
Hoành thôi dãy núi Vân Mộng chỉ dùng thời gian một ngày.
Nhưng tiếp quản tất cả thế lực của dãy núi Vân Mộng lại tiêu phí thời gian suốt nửa năm.
Thẳng đến mấy ngày gần đây, Thương Hà thánh nhân mới đến báo cáo tình huống cụ thể cho Lục Trường Sinh.
“Lục lão tổ.”
Thương Hà thánh nhân rất cẩn thận mở miệng, thậm chí trên mặt còn mang theo một tia thận trọng.
Nàng thậm chí cũng không xưng hô Lục Trường Sinh là Thái Thượng trưởng lão.
Trực tiếp xưng hô là “Lão tổ”.
Hiện tại uy danh của Lục lão tổ truyền xa.
Cả dãy núi Vân Mộng đều bao phủ dưới hung uy của Lục lão tổ!
Thương Hà thánh nhân từng còn cảm thấy bản thân chôn vùi cơ nghiệp của Phi Vân tông.
Thậm chí có chút tự trách.
Hơn nữa hạ quyết tâm nằm gai nếm mật, ý đồ ngày sau.
Kết quả, sau khi nàng nhìn thấy Sơn Dương môn biến thành một mảnh phế tích, Thương Hà thánh nhân liền trầm mặc.
Tất cả ý suy nghĩ trong lòng nàng đều biến mất vô tung.
Không có nằm gai nếm mật ý đồ ngày sau gì đó nữa.
Hiện tại nàng cung kính tới cực điểm đối với Lục Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận