Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1911: Lục Trường Sinh ra ngoài bí cảnh, Vô Địch Đại Thánh uy áp toàn trường, mọi người đều kinh sợ! (2)

Một lực lượng như vậy thật sự là vây đánh Thái Nguyên Thánh Tông.
Thậm chí muốn tiêu diệt Thái Nguyên Thánh Tông cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đương nhiên cũng không phải Hỗn Độn xâm lấn Ám Vực.
Trên thực tế, Ám Vực cũng đang xâm lấn Hỗn Độn.
Rất nhiều nơi trong Hỗn Độn trên thực tế đều bị Ám Vực xâm lấn, cũng rơi vào khổ chiến.
Hai bên không có một người điều hành thống nhất.
Đều là từng người tự chiến.
Dù sao là khí vận chi tranh, chỉ cần có thể sát thương đối phương, hủy diệt đối phương, vậy liền có thể cướp đoạt đối phương khí vận để bản thân sử dụng.
Mỗi một lần đại kiếp đều sẽ có nguyên sinh mệnh, Đại Đế sinh ra.
Còn có Đại Thánh trị số không rõ, sinh mệnh Hỗn Độn xuất hiện.
Đại kiếp cũng là đại cơ duyên.
“Thanh Loan thánh nữ, nhanh nghĩ cách đi, đạo thống Thái Nguyên Thánh Tông ta nguy cơ sớm tối rồi.”
Một số trưởng lão cực kỳ lo lắng, đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Loan.
Hiện tại Lâm Thanh Loan chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Thậm chí là hy vọng duy nhất của cả Thái Nguyên Thánh Tông.
“Ta?”
Lâm Thanh Loan lắc đầu.
Nàng tự mình biết mình.
Tuy đã là cửu đạo Đại Thánh nhưng vẫn chưa viên mãn.
Đối phó với một sinh mệnh Hỗn Độn chuyển tiếp chín lần thì vẫn không thành vấn đề.
Nhưng mà ba người?
Nàng cũng không phải đối thủ.
Huống chi điều Thái Nguyên Thánh Tông cần là đánh bại, trục xuất thậm chí chém giết.
Điểm này cho dù nàng và hai Thái Thượng trưởng lão cùng nhau động thủ cũng không cách nào làm được.
Thực lực Bàn Nguyên giới rất mạnh.
Muốn chính diện liều mạng rất khó.
Trừ khi… Lục Trường Sinh xuất thủ.
Thế là ánh mắt Lâm Thanh Loan bèn nhìn qua Lục Trường Sinh, nhẹ giọng hỏi: “Trường Sinh, ngươi… Có nắm chắc không?”
Mọi người hơi ngây ra.
Đây là ý gì?
Thanh Loan thánh nữ đang dò hỏi Lục Trường Sinh?
Bọn họ biết thiên phú của Lục Trường Sinh rất cao.
Thế nhưng thiên phú có cao hơn nữa cũng chỉ có thể sánh ngang với Đại Thánh cao giai.
Nhưng bây giờ phải đơn độc đối mặt với ba sinh mệnh Hỗn Độn chuyển tiếp chín lần và vô số sinh mệnh Hỗn Độn.
Dò hỏi Lục Trường Sinh có ích gì không?
Chỉ có tông chủ Thái Nguyên Thánh Tông giống như nghĩ tới điều gì.
Thình lình chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh.
“Trường Sinh Đại Thánh đây là lại có đột phá rồi?”
Tông chủ Thái Nguyên Thánh Tông cực kỳ kích động.
Lục Trường Sinh mỉm cười, không hề giải thích mà là gật đầu nói: “Hẳn không có vấn đề.”
“Cứ để Lục mỗ đi gặp những sinh mệnh Hỗn Độn Bàn Nguyên giới này đi.”
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh bước ra một bước, bay thẳng đến ngoài sơn môn.
Trong lúc nhất thời, đông đảo trưởng lão càng thêm kinh ngạc.
Lục Trường Sinh đây là muốn làm gì?
Đơn độc đi gặp?
Hắn cho rằng mình là ai? Đại Đế à?
Muốn một người quét ngang nhiều sinh mệnh Hỗn Độn như vậy?
Thế nhưng Lục Trường Sinh là đạo lữ của Thanh Loan thánh nữ.
Nhìn dáng vẻ của Thanh Loan thánh nữ, rõ ràng là lấy Lục Trường Sinh làm chủ.
Lục Trường Sinh nói cái gì thì là cái đó.
Nhưng Thanh Loan thánh nữ là Đại Đế tương lai mà.
Dù là bây giờ cũng đã tấn thăng cửu đạo Đại Thánh.
Làm sao lại lấy Lục Trường Sinh làm chủ?
Các trưởng lão có rất nhiều nghi vấn.
Chẳng qua hiện tại không phải thời điểm giải đáp nghi vấn.
Vô số người đều nhìn vào bóng dáng Lục Trường Sinh.
Bao gồm sinh mệnh Hỗn Độn Bàn Nguyên giới.
Lúc này, Lục Trường Sinh từng bước lăng không hư độ, rất nhanh đã tới gần sơn môn. Chỉ cách những sinh mệnh Hỗn Độn kia một đại trận sơn môn.
Trong lòng Lục Trường Sinh có chút phức tạp.
Hắn cũng là sinh mệnh Hỗn Độn.
Bây giờ lại muốn đại chiến với sinh mệnh Hỗn Độn, đây là thành “nội gian Hỗn Độn” rồi?
Tất nhiên, Hỗn Độn cũng không phải bền chắc như thép.
Đều là vì lợi ích của mỗi người mà thôi.
Ám Vực cũng tốt, Hỗn Độn cũng được, đều giống như nhau.
Huống chi Lục Trường Sinh đối phó với những sinh mệnh Hỗn Độn này rất đơn giản.
Chỉ cần đối phương thức thời, hắn cũng sẽ không đại khai sát giới.
Bởi vì hắn có lý do rất đầy đủ.
“Mau nhìn kìa, đó là một Đại Thánh Ám Vực?”
“Chẳng lẽ hắn muốn chính diện đối quyết với chúng ta?”
“Có thể lắm. Nhưng mà một Đại Thánh dựa vào cái gì dám rời đại trận sơn môn chính diện đối quyết với chúng ta chứ?”
“Lẽ nào có trá?”
“Trong loại tình huống này, mấy thứ âm mưu quỷ kế lại có thể có làm được gì? Hơn nửa là cường giả Thái Nguyên Thánh Tông, chúng ta cũng phải chú ý cẩn thận hơn chút.”
Trong lúc nhất thời, ba sinh mệnh Hỗn Độn chuyển tiếp chín lần đều lộ ra vẻ hết sức cẩn thận, dừng oanh kích đại trận sơn môn của Thái Nguyên Thánh Tông.
Thậm chí còn chủ động lùi lại một khoảng.
Mười bước, năm bước, ba bước, một bước…
Lục Trường Sinh cách đại trận sơn môn càng lúc càng gần.
Đến cuối cùng, đã chỉ còn cách một bước.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không có ý dừng lại.
Hắn không mảy may do dự nhấc chân lên một bước.
“Vù.”
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh đã bước ra phạm vi đại trận sơn môn của Thái Nguyên Thánh Tông.
Tức thì, một mảnh xôn xao.
Bất kể là Thái Nguyên Thánh Tông hay là Bàn Nguyên giới đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Thế mà thật sự đã rời bảo hộ của pháp trận sơn môn?
Đây là có sức mạnh gì?
Lục Trường Sinh đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lướt qua trên người đông đảo sinh mệnh Hỗn Độn Bàn Nguyên giới.
Hắn cũng biết hiện giờ là vạn chúng chú mục.
Nhất cử nhất động đều nhận được sự chú ý của mọi người.
Trước mặt mọi người, Lục Trường Sinh muốn làm chuyện gì tự nhiên rất khó.
Nhưng mà hắn muốn nói điều gì lại rất đơn giản.
Chỉ để người Bàn Nguyên giới nghe được, người Thái Nguyên Thánh Tông không nghe được, chuyện này quá đơn giản.
Hư giới của hắn có thể làm được.
Thế nhưng trước mặt mọi người, cái gì nên che giấu vẫn phải che giấu.
Ngay sau đó, tâm niệm Lục Trường Sinh chợt động.
“Ầm.”
Từng đường đại đạo nháy mắt hiện lên trong hư không trên đỉnh đầu Lục Trường Sinh.
Mỗi đường đại đạo đều kinh thiên động địa.
Lôi Hỏa Đại Đạo, Vạn Cổ Kiếm Đạo, Trọng Thổ Đại Đạo, Băng Hỏa Đại Đạo…
Cho đến Thanh Mộc Đại Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận