Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 196. Đúc kiếm bốn tháng, một kiếm chém ra không ai địch nổi! (3)



Chương 196. Đúc kiếm bốn tháng, một kiếm chém ra không ai địch nổi! (3)




Dù ngộ tính của Lục Trường Sinh cao tới hơn 800 điểm, nhưng cũng sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể viên mãn.
Lục Trường Sinh lại nhìn tới cột bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết.
Lúc trước đúc kiếm được bốn tháng, giờ thời gian tích lũy đã quay về không ngày.
Lại phải tích lũy một lần nữa.
Chỉ là điều này cũng khiến Lục Trường Sinh nhận ra điểm mạnh của bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết.
Không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể vận dụng được.
Nhưng một khi vận dụng thì chắc chắn sẽ kinh thiên động địa!
Ngày hôm sau trong Diệu Thủ Viên vang lên khóc lóc thảm thiết.
Lần này Diệu Thủ Viên có rất nhiều người thiệt mạng.
Rất nhiều dược sư và đại phu đều đã chết.
Chuyện này cũng không thể giấu sư phụ Ngô Cảnh được.
Khi Lục Trường Sinh tới vấn an Ngô Cảnh lại phát hiện sắc mặt hắn rất tệ.
Một số lang trung mất mạng ở Diệu Thủ Viên đều là người quen cũ của Ngô Cảnh.
Những ngày sau đó tình trạng của Ngô Cảnh càng lúc càng xấu hơn.
Thậm chí có rất nhiều lúc hắn chỉ mê man không biết gì.
Nhờ Lục Trường Sinh có y thuật cao thâm nên mới cứu được người.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng hiểu, thân thể Ngô Cảnh sợ rằng chẳng khác nào chiếc đèn cạn dầu, chỉ sợ cũng không kéo dài được mấy ngày nữa.
Thoáng cái lại qua một tháng.
Hôm nay Lục Trường Sinh vẫn tới vấn an Ngô Cảnh như mọi ngày.
Thế nhưng vừa vào trong sân đã có học đồ lo lắng hô: “Lục đại phu mau vào đi, Ngô lão không ổn rồi...”
Lục Trường Sinh lập tức đi vào phòng.
Hắn tới bên giường của Ngô Cảnh.
Lúc này Ngô Cảnh không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên lại giơ tay tóm chặt lấy Lục Trường Sinh.
“Đời này ta không có tiếc nuối gì cả.”
“Cả đời ta vào Nam ra Bắc, cứu được vô số người, tới khi sắp chết còn tìm được đệ tử kế thừa y bát, vậy là đủ rồi!”
“Sau khi ta chết hãy đưa ta quay về cố hương, để lá rụng về cội...”
Nói xong trên mặt Ngô Cảnh lộ ra một nụ cười, sau đó thì không còn hơi thở nữa.
Ngô Cảnh chết.
Hắn ra đi rất bình thản, không có gì tiếc nuối.
Nguyện vọng duy nhất là muốn Lục Trường Sinh đưa hắn về cố hương an táng, để lá rụng về cội.
Lục Trường Sinh thuê người làm một bộ quan tài thật tốt.
Nhưng chỉ đặt thi thể vào quan tài thôi thì không ổn, chỉ sợ được mấy hôm thi thể sẽ hư thối, tỏa ra mùi khó chịu.
Thế nên phải đặt thêm vào một ít dược liệu khiến thi thể phân hủy chậm và không có mùi nữa mới được.
Lục Trường Sinh là lang trung, tất nhiên cũng biết những loại dược liệu này.
Mà Diệu Thủ Viên cũng dốc sức phối hợp, điều phối dược liệu vô cùng tích cực.
Hơn nữa sau khi có tin Ngô Cảnh qua đời được truyền ra lại có thêm rất nhiều người tới phúng viếng.
Có một số người vượt đường xa mà tới, họ đều là những người Ngô Cảnh từng cứu trị.
Những người này có quan to quý nhân, có bá tánh bình thường, ai nấy đều là nước mắt giàn giụa.
Lại qua khoảng mười ngày thì Lục Trường Sinh quyết định lên đường.
Lục Trường Sinh tìm một chiếc xe ngựa sửa sang qua một chút rồi đặt quan tài vào trong, để áo quan không bị gió thổi mưa dầm.
Dù sao chuyến đi này cũng rất xa.
Cố hương của Ngô Cảnh ở phủ Thiên Giang, nơi đó cách phủ Nam Dương rất xa xôi.
Lục Trường Sinh định một mình đánh xe, đưa sư phụ Ngô Cảnh quay về phủ Thiên Giang.
Với tốc độ của xe ngựa, cũng phải mất chừng mười ngày nửa tháng đi đường.
Hôm Lục Trường Sinh khởi hành, từ Diệu Thủ Viên tới cửa thành, kín hai bên đường đều là dân chúng tơi tiễn đưa Ngô Cảnh lần cuối.
Dù không tới mức kéo dài mấy dặm, nhưng cảnh này cũng đủ cho thấy sức ảnh hưởng của Ngô Cảnh ở phủ Nam Dương lớn đến chừng nào.
Cuối cùng xe ngựa cũng ra khỏi thành.
Rời khỏi thành Nam Dương, thậm chí Lục Trường Sinh còn có cảm giác trong lòng rất bình tĩnh.
Văn lão qua đời, giờ cả sư phụ Ngô Cảnh cũng đã mất.
Hai người Lục Trường Sinh nặng lòng nhất đều không còn trên đời nữa.
Hiện giờ hắn chẳng còn gì vướng bận, cuối cùng cũng có thể mặc sức rong ruổi khắp thiên hạ rộng lớn này rồi.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn luôn giữ được tâm thái bình tĩnh.
Điều khiển xe ngựa, Lục Trường Sinh đi rất chậm.
Tại phủ Nam Dương, bởi có “Trang đại hiệp” tọa trấn nên cũng coi như một nơi rất an toàn.
Dù Lục Trường Sinh đánh xe một mình cũng không gặp phải cảnh trộm cướp chặn đường.
Thế nhưng khi Lục Trường Sinh vừa ra khỏi địa giới phủ Nam Dương lại khác.
Hắn vừa ra khỏi địa giới phủ Nam Dương mấy canh giờ đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc theo gió truyền tới.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh nhìn thấy con đường trước mặt có rất nhiều thi thể nằm rải rác.
Còn có rất nhiều người bị thương đang kêu rên vì đau đớn.
Lục Trường Sinh chậm rãi đánh xe tiến lên, hắn nhận ra đó là một thương đội và rất nhiều hộ vệ.
Trên mặt đất là xác của sơn phỉ.
Rõ ràng đám sơn phỉ này định chặn cướp nhưng lại bị hộ vệ của thương đội chém giết, cuối cùng sơn phỉ bị đánh lui.
Hộ vệ của thương đội trông thấy Lục Trường Sinh một mình một ngựa, chậm rãi đánh xe đi tới.
Nhìn từ đằng sau, chẳng ngờ trong xe lại có một chiếc quan tài.
Nhìn qua có vẻ rất kỳ lạ.
Nhất thời người của thương đội đều căng thẳng, ánh mắt cứ dán chặt lấy Lục Trường Sinh.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại chẳng bận tâm.
Hắn không nhìn tới những thi thể la liệt trên đất mà chỉ thản nhiên đánh xe đi vòng qua.
Nhìn chiếc xe ngựa càng ngày càng xa, một tráng hán vạm vỡ trong thương đội đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, mau cho thương đội khởi hành, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước.”
“Hả? Đông thúc, người này không rõ lai lịch ra sao, mà không phải ngài luôn nói trong giang hồ phải thật cẩn thẩn ư? Sao giờ lại muốn đuổi theo một người xa lạ không rõ lai lịch thế?”
Nữ tử được gọi là “tiểu thư” đeo khăn che mặt, nghi ngờ hỏi.
Đông thúc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tiểu thư, thế đạo này có loạn hay không?”
“Đương nhiên là rất loạn!”
Tiểu thư mở miệng đáp.
Dọc đường nàng đã gặp ba đợt sơn phỉ tấn công, đủ thấy thế đạo vô cùng loạn lạc. Hết chương 196.



Bạn cần đăng nhập để bình luận